Bố kể lại mẹ bệnh mà gia đình không có tiền chạy chữa. Ai chỉ thuốc nào bố mua thuốc đó nhưng chỉ đủ uống được dăm ba bữa là hết thuốc. Rồi bố nghe lời chỉ của những thầy thuốc trong làng về những bài thuốc có sẵn trong tự nhiên. Thế là bố lại bất chấp tất cả lặn lội lên tận rừng sâu kiếm thuốc mang về cho mẹ uống. Thương bố nên dù căn bệnh đang ngày một nặng, mẹ vẫn chịu đựng và không bao giờ mẹ để cho bố biết. Dẫu chị em tôi biết rằng những giọt nước mắt ấy chảy vào trong tim mẹ.
Từ ngày mẹ bệnh bố phải kiêm nhiệm luôn mọi việc từ chăm sóc con đến chăm sóc vợ. Bố phải làm nhiều hơn trước. Nhìn mẹ ngày càng tiều tụy, còn bố thì gầy gò mà chị em tôi không khỏi xót xa. Mẹ vẫn thường ôm chị em tôi vào lòng rồi nói: “Một ngày nào đó mẹ không còn trên cuộc đời này thì con hãy thay mẹ chăm sóc các em. Dù đi bất cứ nơi đâu mẹ vẫn luôn bên các con". Mấy chị em chỉ biết ôm mẹ mà nước mắt chảy dài.
Rồi mẹ mất...
Năm ấy mẹ chỉ tròn 30 tuổi. Vì thương vợ, thương con nên bố quyết định không đi thêm bước nữa dù không ít lần bố được người ta mai mối.
Thỉnh thoảng chúng tôi vẫn bắt gặp bố thức khuya, ôm cái điếu cày mà mẹ mua tặng bố lúc trước. Có lẽ những lần ấy bố đang nhớ về mẹ. Bố làm việc nhiều hơn ngày trước. Ngày cũng làm, đêm cũng làm, làm để lo cho tương lai của chúng tôi, làm để giết thời gian cho nguôi ngoai đi nỗi nhớ…
Thời gian trôi qua chị em tôi cũng lớn và đến tuổi cập kê. Tôi yêu và cưới một chàng lính cùng quê ở Nam Định. Tuy nhà tôi và nhà chồng chỉ cách nhau vài cây số nhưng ngày cưới không hiểu sao tôi thấy mình và bố cách xa nhau diệu vợi. Hôm theo chồng lúc đưa dâu tôi đã nắm chặt lấy tay bố và khóc. Bố nói: con gái lớn thì phải theo chồng, ngày vui mà sao con lại khóc. Nói thế thôi nhưng tôi biết bố cũng buồn lắm khi gả con gái cho nhà người khác. Dù gì thì từ nhỏ đến lớn sống trong vòng tay yêu thương của bố, trong sự đùm bọc của các chị em, bỗng một ngày phải về nhà chồng thì mấy ai mà không trống vắng ở trong lòng.
Một năm sau ngày cưới tôi theo chồng vào miền Nam lập nghiệp. Không như lần tiễn tôi về nhà chồng, lần này bố không cầm lòng được. Bố đã khóc, bố không thể chịu được thực tế là chỉ sau vài phút nữa cha con lại nghìn trùng xa cách. Tàu lăn bánh, tôi ngước mắt lại nhìn, bố đứng lặng vẫy tay theo như níu gọi trong nuối tiếc…
Cuộc sống trong Nam quả thật không hề đơn giản. Gia đình còn khó khăn gấp bội khi các con tôi lần lượt ra đời. Thời gian trôi nhanh. Thấm thoát mà tôi xa bố cũng mười mấy năm trời. Vì chẳng có điều kiện nên tôi không về thăm bố được. Không biết có phải bị di truyền từ mẹ hay không mà sau khi sinh đứa con thứ ba, tôi cũng ngã bệnh.
Trong suy nghĩ tôi tưởng mình sẽ không qua khỏi. Nghe chồng tôi báo tin, bố lại lặn lội vào Nam để đưa tôi về quê chữa bệnh. Nhìn thấy tôi gầy rộc bố đau lòng lắm. Nắm tay tôi bố nói: Từ ngày nghe tin con bệnh ruột gan bố cứ nóng ran, đêm đêm bố không ngủ được, cứ nhắm mắt vào bố lại thấy mẹ con và thấy con bên cạnh. Bố biết là điều không tốt đang đến với con và bố quyết định vào Nam một chuyến. Tôi thấy lòng nghẹn đắng và thương bố quá.
Trong những giây phút có bố bên cạnh tôi vui lắm. Bố dẫn tôi đi khắp nơi, tìm tới từng thầy thuốc và cuối cùng tôi đã khỏi bệnh.
Ngày tôi khỏi bệnh bố cười trong nước mắt: mẹ mất khi gia đình mình quá nghèo không có tiền chạy chữa. Đã bao năm nay bố vẫn thấy mình có lỗi với mẹ. Bố không muốn mất con. Tôi chỉ biết ôm bố mà khóc.
Bố như một ông tiên của đời con. Bố đến bên con trong những lúc con đang đối diện với giây phút tử thần. Bố ơi! Cuộc đời chị em con đã mất đi hơi ấm của mẹ khi con quá nhỏ, nhưng con thật hạnh phúc khi có bố bên cạnh. Dẫu cuộc sống có muôn vàn những khó khăn trước mắt nhưng tình thương mà bố dành cho con sẽ là sức mạnh vô tận cho con bước tiếp trong cuộc đời này.
Ngàn lời yêu thương gửi tới bố Trần Quốc Khánh (Hoa Lư, Ninh Bình).
TRẦN THỊ DÂN (nguồn: http://www.netbuttrian.vn/)
Theo tuoitre.vn