Có tin đài báo không khí lạnh phương Bắc tràn về. Áo len, áo sợi, áo khoác đã giặt, đã hong phơi trong nắng rồi cất tủ lại lôi ra dùng khi buổi sáng lành lạnh, chiều tà và đêm gió thốc. Lạnh chứ không rét, cái lạnh qua đi rất nhanh. Một hai hôm sau đã nắng lóa, từ giữa buổi sáng, đến trưa đã dấp dính mồ hôi. Như chớm hạ, mùa hè về đây đó? Giở lịch ra xem thì chưa hẳn thế!
Nắng mới độ một tuần. Chợt một buổi chiều khi nắng đã nhạt, hiu hiu gió thổi, bỗng trong lùm cây lá dày cất lên tiếng ve kêu. Không phải một nhóm, một bầy mà là độc ca của một chú ve ẩn mình trong cành lá. Âm rung chẳng liên hồi mà đứt quãng từng khúc ngắn. Nếu ta rón rén đến gần, tiếng kêu im bặt ngay. Tiếng ve đơn lẻ cất lên vài nhịp rồi lặn vào bóng hoàng hôn. Tiếng ve độc ca ấy xuất hiện hai ba ngày rồi không thấy đâu nữa. Có người bảo đó là chàng ve tiền trạm, từ đất chui lên đậu cành, thử giọng báo hiệu sắp vào hạ.
Thế rồi, sau tiết Cốc vũ, với cơn mưa rào nhẹ, ngày cứ dài dần. Trời đang nắng thỉnh thoảng lộp độp mưa. Bất chợt đổ trận mưa rào. Cứ sau mỗi trận mưa mặt trời rửa mặt sạch sẽ, là nắng mới chói chang. Hoa bằng lăng tím rủ rê cành phượng nở những chùm hoa, bung xòe như thắp lửa lưng trời.
Một buổi sáng khi nắng vừa hửng, lùm cây đầu ngõ đã râm ran họa bè vồn vã nồng nhiệt. Giống như gà gáy lan truyền, tức nhau tiếng gáy mà thi nhau vươn cổ, bầy ve theo nhau mà ran ran kêu. Tiếng rung đều đều là các “ca sĩ” ve hạng trung, tiếng lảnh lót là tiếng ve kim.
Mùa hè, mùa thi đến rồi đấy! Tuổi thơ, tuổi học trò mới chú ý lắng nghe tiếng ve kêu. Hình như người lớn ít ai để ý loài bọ cánh mỏng này vì phải lo toan biết bao công việc. Nắng càng rộ, càng gắt thì tiếng ve kêu càng ra rả suốt ngày, rộ nhất là lúc ban trưa. Thời khắc ấy gọi là hạ cháy!
Bầy ve sầu cứ kêu ráo riết suốt ngày này sang ngày khác, nghe mãi thành quen. Bỗng một ngày tiếng ve tắt lịm. Phải đợi tới năm sau bầy ve sẽ lại về…
Bích Thực
Nguồn : baotintuc.vn