Kỷ yếu - tập san

Lòng tự trọng

Lòng tự trọng

Administrator
Hoàng. Một đứa con gái 17 tuổi, ương bướng như một thằng con trai nhưng nhạy cảm. Khi khóc, nó thể hiện rất đúng giới “liễu yếu đào tơ”.

         Hoàng lên Sài Gòn từ năm lớp 10, vừa thi tốt nghiệp cấp hai xong. Hoàng được chị dẫn vào một trường dân lập để học cấp ba. Hoàng ở chung với gia đình nhỏ của chị. Nhà chị kinh doanh, cũng hơi khá giả. Ngày ngày, sáng đi chiều về,vô tâm, không để ý gì đến xung quanh, Hoàng sống một cuộc sống tẻ nhạt và buồn chán. Đôi khi, lực học của Hoàng xuống dốc, Hoàng hơi buồn nhưng rồi cũng trôi qua và Hoàng thì không hề cố gắng….Cứ thế mà năm nay đã sang lớp 11, Hoàng đã ra dáng một thếu nữ lắm rồi.

         Chuyện sẽ không có gì đáng nói khi một hôm, Hoàng nghe đươc rằng “Mày là một người không có lòng tự trọng”.17 tuổi, bao năm qua cũng giúp Hoàng đủ lớn để biết lòng tự trọng là gì? Nhưng kì lạ thay, nét ngây ngô như con nít thể hiện rõ trên khuôn mặt của Hoàng “lòng tự trọng là gì?”. Nó lập đi lập lại câu hỏi trong đầu. Tại sao người ta bảo Hoàng là không có lòng tự trọng?

         Hoàng suy nghĩ nhiều lắm. Hoàng chợt thấy “à, phải rồi, con người của ta phải thức tỉnh thôi để giải đáp cho câu hỏi đó”.

        Tự trọng là gì? Phải tôn trọng bản thân, danh dự mình sao? Như thế nào là tôn trọng mình? Nó bỗng nghĩ đến gia đình... Một người mẹ thức khuya dậy sớm để nấu cơm cho Hoàng từng bữa sáng. Ăn no xong Hoàng lại đi học. Chiều về quẳng đồ dơ sang một xó rồi nằm xem ti vi. Hoàng bất giác rợn người, giật mình một cái “con gái gì mà chậc ….chậc”.Đó mà tự trọng sao?. Quả thật, Hoàng đã không tự trọng phải để mẹ lo. Bao lâu nay, nó quên mất thấy nếp nhăn trên vầng trán mẹ, mái tóc bạc gần hết. Mẹ hiền hòa, người mẹ gầy đi từng ngày. Hình như một đàn con thơ đối với mẹ giờ đây là quá nặng nề. Mẹ ngày ngày im lặng lo cho con từng miếng ăn, giấc ngủ. Vậy mà nó lờ đi “ôi mẹ ơi, con đau quặn trong tim con”.Hoàng khóc. Hai dòng nước mắt tuôn tràn.

         Rồi Hoàng chợt nhớ đến một bữa nào đó, khi bố vào Sài Gòn thăm mẹ con Hoàng. Sáng sớm, mới 5 giờ, bố Hoàng đã dậy để đưa Hoàng đi học. Sương lạnh. Hoàng ấm áp với chiếc áo ấm chị vừ a mua tặng. Bố Hoàng chỉ mặc chiếc áo sơ mi cộc tay cùng chiếc quần đã cũ. Hai bố con đeo nhau trên đường. Hoàng nhìn dáng bố ngồi đằng trước mà lòng xót xa. Bố gồng mình như che chở cho Hoàng khỏi cái lạnh mùa đông. Rồi Hoàng khóc, nước mắt cứ lăn dài trên má. Nó không hiểu vì sao?.

 

    GV đăng nhập xem TKB

    Tài khoản:
    Mật khẩu:

    Hướng dẫn đăng nhập

    HS đăng nhập xem điểm

    Tài khoản:
    Mật khẩu:

    Hướng dẫn đăng nhập

    Dạy và học Online

    Tuyển dụng nhân sự

    Bản đồ vị trí

    Bản đồ vị trí

    Thống kê truy cập

    • Đang truy cập: 3
    • Hôm nay: 2,259
    • Hôm qua: 3,070
    • Tuần này: 25,513
    • Tuần trước: 39,542
    • Tháng này: 100,722
    • Tháng trước: 68,286
    • Tổng cộng: 2,507,091

    Liên kết website

    Top