Kỷ yếu - tập san

Quê hương tuổi thơ tôi

Quê hương tuổi thơ tôi

Administrator
Chao ôi là nhớ! Tôi nhớ lắm. Hai chữ 'quê hương'. Giá có một tấm vé về tuổi thơ. Nhất định tôi sẽ về!

Chiều nắng tháng 12, tôi tìm tuổi thơ trong xác lá bay xào xạc. Một miền ký ức bỗng chầm chậm ngược gió kéo về. Tôi nhớ quê tôi! Nỗi nhớ của một đứa con thơ xa đất mẹ.

Quê tôi không ồn ào như chốn thị thành tấp nập, không giàu có như bao chốn khác xa hoa nhưng với tôi, đó là nơi lưu giữ rất nhiều kỷ niệm, là nơi cho tôi biết thế nào là tuổi thơ và cũng là nơi mà không nơi nào có thể thay thế trong lòng tôi được.

Tôi đã đi qua rất nhiều mảnh đất, đã từng gặp rất nhiều con người nhưng không nơi nào bằng quê tôi - nơi đất mẹ nuôi dưỡng hồn tôi qua mưa gió bão bùng.

Tuổi thơ tôi lớn lên trong lấm láp bùn đen của đói nghèo rơm rạ nhưng chưa bao giờ bố mẹ để tôi phải chịu khổ lấy 1 lần. May mắn! Tôi vẫn có những ký ức đẹp đẽ về tuổi thơ cùng chúng bạn đồng trang lứa.

Cánh đồng tuổi thơ. Ảnh: Internet.

Nhớ những ngày nắng hanh, gió lạnh, lũ trẻ con chúng tôi lại kéo nhau ra đồng đốt rơm rạ rồi nướng khoai ăn. Mùi khói cay mắt với mùi khoai thơm nức mũi sao mà khó quên.

Cứ chiều nào như vậy là y như rằng cả chiều ấy thành tro như ai đó đã viết trong những vần thơ của mình nhưng tôi lại hãnh diện về những buổi chiều 'tro' ấy vì tôi chắc rằng những đứa trẻ nhà giàu sẽ chẳng bao giờ có được những kỷ niệm như thế đâu.

Và thế là, mùi khói cay và thơm ấy đã theo tuổi thơ tôi lớn dần cùng những trò tinh nghịch. Tôi còn nhớ những buổi trưa không ngủ mà trốn mẹ đi chơi, tới lúc về mặt lấm lem những bẩn là bẩn.

Rồi những buổi đánh khăng đánh đáo, đuổi dế bắt ve, những buổi chiều hè chạy dài theo con đê làng thả diều bắt bướm.

Rồi cả những buổi tối trải chiếu ngồi đếm sao và ngắm nhìn những hình thù quái dị của vạn vật lúc đêm về, nằm nghe bà kể chuyện.

Chao ôi! Những ngày ấy sao êm đềm và vui đến thế! Còn nhớ những lần mẹ dí trán mắng yêu: 'Lẽ ra cô phải là con trai mới phải. Nghịch như con quỷ con ấy'.

Những lúc ấy tôi lại dụi đầu vào lòng mẹ mà cười tít mắt lên. Ngoài kia là xác lá đang uốn mình giòn tan, xào xạc...

Tôi nhớ vị quê hương trong giọt mồ hôi mặn đắng của mẹ, trong vị ớt cay nồng bố thường muối với măng và trong cả cái nắng giòn tan của ngày tháng Chạp. Lại một mùa nắng gọi xuân về...

Người ta chỉ nhớ khi đã xa. Người ta chỉ buồn khi đã mất. Tôi không mất mà lại buồn và nhớ vì phải xa quê, xa quãng tuổi thơ êm đềm mười mấy năm trước. Biết bao lần nỗi nhớ đau đáu ấy đã trào lên thành nước mắt. Nghẹn ngào! Vội lau dòng nước mắt, tôi lại nhớ tới quê hương.

Rặng tre xanh mát. Ảnh: Internet.

Quê hương với bữa cơm chiều cha đợi, với rặng tre xanh ngát rủ bóng xuống con kênh. Quê hương với cánh diều thuở nhỏ, với con dế con ve tôi đuổi bắt mỗi sớm chiều. Quê hương với mùi khói thơm nồng của chiều đông nắng hanh vàng vọt, với tiếng ếch nhái râm ran trong khoảnh khắc ngày tàn.

Chao ôi là nhớ! Tôi nhớ lắm. Hai chữ 'quê hương'. Giá có một tấm vé về tuổi thơ. Nhất định tôi sẽ về!

'Xuân hạ thu đông vẫn bốn mùa trôi chảy

Thuở bé đi học tâm hồn để treo cây

Mười mấy năm trôi mang tuổi thơ xa mất

Đau đáu tôi tìm thuở hồn để trên cây'
 

Nguồn : tinngan.vn

    GV đăng nhập xem TKB

    Tài khoản:
    Mật khẩu:

    Hướng dẫn đăng nhập

    HS đăng nhập xem điểm

    Tài khoản:
    Mật khẩu:

    Hướng dẫn đăng nhập

    Dạy và học Online

    Tuyển dụng nhân sự

    Bản đồ vị trí

    Bản đồ vị trí

    Thống kê truy cập

    • Đang truy cập: 2
    • Hôm nay: 166
    • Hôm qua: 1,867
    • Tuần này: 17,768
    • Tuần trước: 17,827
    • Tháng này: 14,912
    • Tháng trước: 72,294
    • Tổng cộng: 3,673,489

    Liên kết website

    Top