|
Ảnh minh họa/internet |
Tôi còn nhớ như in buổi sáng hôm ấy, bầu trời mùa thu trong xanh, tôi mặc bộ quần áo mới được mẹ dắt tay đến trường. Con đường làng từ nhà đến trường không xa lạ với tôi, nhưng hôm nay thật đặc biệt. Đặc biệt bởi sự háo hức đến trường, đặc biệt bởi trên vai tôi là cái cặp mới trong đó có những quyển sách, cái bút chì đầu đời của cậu học trò nơi làng quê thời bao cấp như tôi. Con đường quen thuộc hôm ấy đối với tôi như dài hơn mọi ngày, quang cảnh hai bên đường như có sự khác lạ. Hình như chúng cũng đang reo vui theo nhịp bước chân tôi đến trường.
Háo hức là vậy, nhưng bước tới trường tâm trạng của tôi thay đổi hẳn. Chao ôi! Sân trường sao đông đúc quá! Có rất nhiều cô, bác dắt con đến trường như mẹ tôi, có rất nhiều anh chị đang chạy nhảy vui đùa thật là vui nhộn. Đông vui là vậy nhưng tôi lại có cảm giác xa lạ với ngôi trường mới này. Tôi co ro sợ hãi, sợ mẹ sẽ bỏ lại tôi mà về, để lại mình bơ vơ lạc lõng giữa bao người xa lạ. Thế là tôi khóc, không chịu vào lớp. Nhìn các bạn ngồi ngay ngắn trong lớp, mẹ đã cố gắng dỗ dành, nhưng tôi vẫn khóc. Bấy giờ cô giáo đã đến bên tôi, ân cần lau những giọt nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt non nớt. Cô hỏi:
- Con tên gì?
Dù khóc nhưng tôi vẫn trả lời trong tiếng nấc:
- Dạ con tên Tâm.
- Con mấy tuổi rồi?
- Dạ con sáu tuổi ạ!
Cô cầm tay tôi rồi dịu dàng nói:
Con đã sáu tuổi là con đã lớn rồi, mà lớn rồi thì mình phải ngoan, vâng lời cô, vâng lời bố mẹ mới là người con ngoan. Giờ cô đưa con vào lớp, con sẽ được học nhiều điều hay, nhiều điều mới lạ, con có chịu không?
Lời cô dịu dàng, đầm ấm biết bao! Tôi bớt tiếng khóc gật đầu rồi đi vào lớp cùng cô. Khi được cô sắp xếp chỗ ngồi xong, tôi quay ra cửa nhìn mẹ. Hình như mẹ đã rất an tâm về tôi, nhìn vào mắt mẹ, tôi đã thấy rõ được điều đó. Cả tôi cũng vậy, tôi đã nhận được sự ân cần, dịu dàng của cô, để rồi sau ngày đó tôi đã thấy mình thích đi học đến lạ.
Cô đã là người mẹ thứ hai của con ngay từ ngày đầu tiên con vào lớp một. Và để rồi những ngày sau đó, cô đã tận tình cầm tay con tập viết những con chữ đầu đời. Ấn tượng năm học lớp một thật khó phai trong lòng tôi. Bao kỉ niệm của năm học ấy đều có bóng dáng của cô. Tôi đã an tâm rằng ở nhà đã có ông bà, cha mẹ, còn ở trường thì có cô. Cô là người mẹ thứ hai của tôi, dịu dàng bên tôi lúc vui cũng như lúc buồn, lúc thuận lợi cũng như lúc khó khăn trong học tập. Tôi nghĩ rằng tất cả các bạn trong lớp cũng cùng chung suy nghĩ với mình.
Đất nước mới giải phóng còn gặp nhiều khó khăn, nhà nhà thiếu ăn, thiếu mặc. Gia đình tôi cũng không ngoại lệ. Buổi sáng hôm ấy, tôi chỉ ăn một củ khoai lang nhỏ rồi đến trường. Học được nửa buổi, tôi thấy mình thật không ổn. Mắt tôi hoa lên và những dòng chữ trước mắt cứ nhòa dần, nhòa dần. Rồi tôi thấy toàn thân mình thật nhẹ, thật nhẹ.
Trước lúc ngất đi, tôi còn kịp nghe tiếng gọi thất thanh của cô. Lúc tỉnh dậy tôi thấy mình được đặt trên một chiếc giường nhỏ và hình ảnh đầu tiên tôi nhìn thấy là đôi mắt cô nhạt nhòa nước mắt. Hình như tôi đã thấy hình ảnh này rất nhiều lần nhưng mà là của mẹ. Mẹ đã như vậy vì lo lắng cho tôi những lúc bệnh nặng, bây giờ là cô. Thấy tôi tỉnh lại cô mừng lắm và đã bón cho tôi từng thìa sữa nóng đã chuẩn bị từ lúc nào. Nhận sự chăm sóc của cô, tôi thấy lòng mình đã dâng lên một nỗi niềm khó tả. Sau này lớn lên tôi mới biết là mình đã xúc động đến nhường nào trước tình thương của cô dành cho ti.
Cô ơi! Giờ này cô đang ở đâu? Ở phương trời xa cô có nghe tiếng gọi thổn thức của con không? Ba mươi ba năm đã trôi qua, cậu học trò yếu ớt ngày xưa của cô nay đã trưởng thành và luôn mang theo những kí ức đẹp về cô. Con hứa với cô cũng là tự hứa với mình là phải sống thật tốt, để không phụ lòng dìu dắt, yêu thương của bao thầy cô, trong đó có cô - người mẹ thứ hai của con.
Mã số: 2047
Nguồn : gdtd.vn