|
Ảnh minh họa/internet |
Mặc ba mẹ bắt nghỉ học, tôi vẫn đến trường. Thầm mong đừng ai biết chuyện. Nhưng chưa được một tháng, chúng bạn rộn lên, tròn mắt nhìn tôi, rồi với những câu đùa quái ác khiến tôi ngày càng thu mình lại, ít nói và lầm lũi, ai nhìn là nước mắt chực trào ra. Một lần, trong giờ ra chơi, bạn bè xúm lại:
- Đang học mà sao mày lại lấy chồng? – Một đứa bạn hỏi.
- Tôi cúi mặt, nước mắt rơi, xấu hổ và uất ức, không phát ra được thêm một âm thanh nào nữa.
- Hi, nó yêu từ năm lớp sáu rồi! – Một bạn tinh quái.
- Đẹp thì lấy chồng, học chi mệt, hí hí, sáng đi học tối về với chồng nhé… - Có ai đó nói thêm và theo đó là tiếng cười ồ của cả lớp. Rồi tôi không nghe, không thấy gì nữa, ôm cặp chạy ra khỏi lớp. Tôi lê bước trong cơn mưa giăng trắng đất trắng trời. Mưa giăng chắn lối đường về nhà hay mưa đang làm mờ mịt con đường đến với tương lai của tôi? Không rõ! Tôi gan gì dưới mưa…
Một chiếc xe dừng trước mặt cô chủ nhiệm. Cô đưa tôi về nhà cô, một cốc nước ấm đặt trước mặt, cô nhẹ nhàng:
- Vừa vào lớp, biết chuyện, sợ em nghĩ quẩn nên cô gửi lớp chạy theo em. Giờ thì ổn rồi em kể cho thầy cô nghe nào! – Như chỉ chờ có thế, bao nhiêu uất ức, buồn khổ, tôi tuôn ra cả.
Cô hỏi: - Vì sao em muốn đi học?
- Vì em sợ sau này sẽ phải giống mẹ quanh quẩn rẫy nương, lam lũ, nghèo khó mãi thôi. Em muốn học để không còn nghèo khổ như mẹ.
- Vậy là tốt, cô sẽ giúp em, chỉ cần em cố gắng, mọi chuyện để cô lo.
Rời nhà cô, trời đã trong, nắng đã vàng trên vạn nẻo đường, tôi yên tâm nhìn về phía trước mà bước khi nghĩ đến lời khuyên của cô.
Đã không biết bao nhiêu lần cô lên tận nhà động viên, thuyết phục ba mẹ tôi cho tôi tiếp tục học để có một tương lai tươi sáng hơn. Cha mẹ nào chẳng thương con, tôi lại được tiếp tục đến trường. Bạn bè cũng thôi không còn trêu chọc hay bàn tán về chuyện riêng của tôi nữa, thay vào đó, giúp đỡ tôi nhiều hơn.
Những mùa mưa, đi lại khó khăn, tôi được ở lại nhà cô, được cô dạy cho cách tự học và tìm tài liệu để bổ sung kiến thức và dặn: “Đừng bao giờ nản lòng nghe em, phải cố gắng học cho thành tài. Hãy cứ ước mơ và đừng bao giờ từ bỏ ước mơ của mình, em sẽ thành công”. Chính cô đã thắp lên trong tôi niềm tin vào bản thân, vào tương lai để vượt qua những khó khăn trong học tập.
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi dần đi hết cấp ba trong sự giúp đỡ, dìu dắt của cô. Và cũng chẳng biết từ lúc nào tôi ước mơ được đứng trên bục giảng giống như cô. Đang mải mê dệt ước mơ của mình, thì nhà trai đòi tổ chức cưới. Van xin ba mẹ chẳng được, tôi ôm cặp đến trường với đôi mắt đỏ hoe. Cô biết chuyện, lại tất tả chạy lên tận nhà. Ba mẹ tôi lắc đầu. Cô trấn an tôi: “Sẽ ổn thôi, ngày mai em đến trường nhé!”. Vài tuần sau, chuyện cưới xin của tôi được hủy. Thì ra, cô đã phải tìm đến bác trưởng làng, và được biết: “Cái khó của nhà gái là đã làm đám hỏi những ba năm rồi, nếu còn xin hoãn cưới nữa thì thất tín. Chỉ còn cách thuyết phục nhà trai thôi”. Chẳng hiểu cô đã thuyết phục như thế nào mà họ đã vui vẻ đồng ý hủy hôn để tìm một đám khác. Thay vào đó họ nhận tôi làm cô con gái nuôi.
Đậu ba trường đại học, tôi khóc vì sung sướng, rối rít cảm ơn cô. Cầm tay tôi, cô dặn: “Chân cứng đá mềm nghe em, hãy cảm ơn cô bằng cách học thật giỏi và trở thành một cô giáo tốt để em cũng có thể giúp những cô cậu học trò như cô đã giúp em.”
Giờ đây, tôi đã trở thành một cô giáo miền núi, xa cô lắm nên ít có dịp về thăm cô. Ngày hội tôn vinh những người thầy sắp đến, em viết những dòng chữ nghĩa tình này như một cách để tri ân cô.
Em mãi biết ơn cô – Người đã thắp sáng ước mơ em!n
Mã số: 2042
Nguồn : gdtd.vn