Kỷ yếu - tập san

Người học trò nhỏ

Người học trò nhỏ

Administrator
Tôi ngồi một mình trong phòng với những dòng kí ức về thầy cô, bạn bè tràn về trong tâm trí. Tôi nhớ về người Thầy mà tôi vô cùng kính trọng người đã truyền cho tôi một niềm đam mê về nghề dạy học và một cách sống hết mình.

Biết nói sao cho hết những kỉ niệm của cái thời được thầy dìu dắt ấy. Những kỉ niệm, tình cảm và cảm xúc ngày ấy tôi chưa lần nào ghi lên giấy vì ngày ấy tôi chưa biết viết và ngày nay tôi không nhớ hết. Nhưng mỗi lần đi ngang qua ngôi trường tiểu học mà ngày ấy tôi đã từng học, từng được thầy dìu dắt dưới mái nhà thứ hai ấy thì những kỉ niệm và cảm xúc của năm nào lại trỗi dậy trong tôi, hiện về thật rõ nét và chân thực.

Có lẽ thời gian đã thấm thoát trôi qua cuốn trôi mọi thứ theo cái dòng chảy của nó, nhưng hình ảnh của người thầy ấy, người luôn sẵn sàng hi sinh cả cuộc đời mình cho sự nghiệp "trồng người" vẫn luôn không phai mờ trong tâm trí tôi và dường như đã in sau vào trong trái tim tôi: người thầy mà tôi kính trọng nhất.

Khi chập chửng bước vào lớp một, tôi là một cậu bé ngờ nghệch và nhút nhát, nỗi sợ hãi luôn xâm chiếm trái tim tôi ; khi bao con mắt luôn nhìn vào chúng tôi những đứa trẻ với khuôn mặt đầy bỡ ngỡ và e thẹn bước vào lớp một. Lần đầu tiên khi đi đến trường, cổng trường đối với tôi như một cái cổng cao vô tận còn tôi chỉ như một hạt cát trong cái sân trường đầy tiếng cười nói của những cô cậu học sinh, những điều mà tôi thấy và cảm nhận lúc ấy dường như rất lạ lẫm đối với tôi khiến tôi không kìm được cảm xúc mà bật khóc theo đám bạn đứng cạnh tôi. Tôi cảm thấy lạnh và không muốn rời xa vòng tay ấm áp của mẹ.Nhưng rồi một bàn tay ấm áp đã đặt lên vai tôi, tôi quay nhìn một nụ cười thật hiền từ làm nỗi lo trong tôi dịu lại hiền từ, đôn hậu trong bộ đồ sơ mi thật đẹp, thầy cứ như một vị thiên sứ được trời xanh phái đến để nâng đỡ cho tôi, dìu tôi đứng dậy mà dũng cảm vượt qua nỗi sợ hãi và sự mặc cảm trong lòng. Giọng nói của thầy cũng rất trầm ấm và thu hút người nghe, thầy nhẹ nhàng bảo tôi: "Sao con lại khóc chứ, ở đây có rất nhiều bạn mà, từ nay ở đây sẽ là ngôi nhà thứ hai của con và con sẽ được vui chơi và được học những điều rất bổ ích ở đây đấy, con đừng sợ hãy nắm lấy tay thầy và thầy sẽ dẫn con vào lớp nhé!". Thế rồi thầy nắm lấy bàn tay của tôi và dẫn tôi đến lớp học của mình, tay thầy lúc ấy sao mà ấm áp và gần gũi đến thế.

Thầy xếp tôi ngồi gần một cô bạn rất xinh và rất dễ làm quen chẳng mấy chốc chúng tôi đã trở thành bạn thân của nhau. Thầy lúc nào cũng hiền từ và đôn hậu, bao giờ cũng luôn theo sát từng bước chân của chúng tôi trên con đường học tập, thầy luôn hết mình, luôn dành nhiều tình cảm và tâm huyết của mình để dạy dỗ chúng tôi nên người. Hướng dẫn chúng tôi viết từng nét chữ, từng con số sao cho thật đẹp, thật ngay ngắn, chỉ cho chúng tôi cách viết và đọc những con số, cách làm những phép tính đơn giản và cả những cư xử lễ nghi hằng ngày nữa. Dường như thầy là một biển đại dương bao la của sự tri thức và hiểu biết, thầy luôn truyền tải đến chúng tôi những điều cần phải nắm bắt sao cho thật đúng, thật chắc.

Tôi còn nhớ, năm ấy mới vào lớp một tôi chưa quen lắm với vịêc viết bài bằng bút mực và tôi đã viết bài bằng tay trái, thầy đã buồn rất nhiều, hằng ngày mỗi khi kết thúc buổi học tôi điều ở lại lớp hai tiếng đồng hồ để rèn chữ, lúc đầu tôi nghĩ là mình sẽ không làm được vì tôi đã quen viết bài bằng tay trái rồi nhưng nhờ vào sự nỗi lực và nhiệt tình của thầy mà tôi đã có thêm nghị lực để vượt qua khó khăn và chỉ một tháng sau tôi đã viết được bài bằng chính tay phải của mình, không những vậy nhờ những giờ luyện chữ với thầy mỗi ngày mà nét chữ của tôi còn rất đẹp. Ngày hôm nay, tôi đã trưởng thành tiếp bước con đường mà thầy đã đi và trong giờ phút này ngồi nhớ lại những kỉ niệm năm xưa thầy đã dạy dỗ và uốn nắn tôi nên người tôi đã thầm cảm ơn thầy vì nhờ có thầy tôi mới đạt được thành công như ngày hôm nay.

Không chỉ trong việc ứng xử mà còn trong cả việc dạy học thầy luôn là người nhiệt tình và năn nổ. Ngoài những giờ học chính thức, thầy còn kèm một số bạn yếu kém tại trường sau mỗi buổi học hoặc tại nhà. Còn với những bạn lì lợm và nghịch ngợm thầy luôn có những biện pháp đúng đắn, thầy không hề la trách các bạn ấy mà luôn dịu dàng và ân cần. Tôi rất đỗi ngạc nhiên vì bao nhiêu thầy cô khác luôn dùng đến roi để uốn nắn cho những cành cây non nớt đang đi lạc hướng vào những con đường đúng đắn, còn riêng thầy thầy chỉ tâm sự, khuyên bảo và quan tâm các bạn ấy, kèm cặp các bạn ấy hết mình. Có một lần tôi đã hỏi thầy rằng sao thầy biết các bạn ấy lì như thế mà chỉ dùng những lời lẽ nhẹ nhàng, và thế là thầy đã nở một nụ cười tươi và bảo tôi rằng: "Không có ai đi học mà học kém, học yếu hết cả em ạ!Chỉ có người lười học, chán nản trong việc học tập, mất kiến thức căn bản ngay từ đầu hoặc vì hoàn cảnh gia đình và xã hội em ạ! Vì vậy chúng ta nên hiểu cho các bạn ấy." Thế rồi thầy xoa đầu tôi, mỉm cười và bước đi. Câu nói ngày hôm ấy của thầy dường như đã khắc sâu vào tâm trí của tôi và vì thế tôi càng yêu qúy và kính trọng thầy hơn.

Có thể, Thầy tôi chỉ là một người nhỏ bé trong xã hội này. Thế nhưng với tôi, Thầy đã có một sức ảnh hưởng không nhỏ đến cách sống và suy nghĩ của mình.

Ngày hôm nay tôi không biết rằng thầy đang ở đâu đang làm gì và có hạnh phúc không những dù thế nào tôi vẫn luôn cầu chúc cho thầy, người thầy hiền từ, người thiên sứ của lòng tôi luôn hạnh phúc và đôi môi thầy luôn nở một nụ cười thật tươi. Tôi cảm thấy trách mình quá sao lại vô tâm đến như vậy, tôi đã quên đi thầy giáo thân yêu nhất của mình trong một quãng thời gian dài và ngày hôm nay tôi viết bài văn này là để dành tặng cho thầy người thầy mà em yêu quý nhất.

Em cảm ơn thầy nhiều lắm thầy ạ!Em hứa sẽ cố gắng học tập và rèn luyện thật tốt để không khỏi sự kì vọng, tin tưởng của thầy và mọi người.

Cuối cùng, dù cho những dòng ngắn ngủi này không thể nói hết tấm lòng tri ân của học trò nhỏ đối với Thầy, nhưng tôi vẫn mong rằng ở ngôi trường đó, Thầy biết được người học trò nhỏ luôn kính trọng và biết ơn Thầy. Cầu mong cho Thầy luôn mạnh khỏe, luôn giữ được sự tận tâm và nhiệt tình để truyền tiếp cho lớp lớp đàn em mai sau, Thầy nhé !


Tác giả: nguyễn văn bé
Nguồn: netbuttrian.vn

    GV đăng nhập xem TKB

    Tài khoản:
    Mật khẩu:

    Hướng dẫn đăng nhập

    HS đăng nhập xem điểm

    Tài khoản:
    Mật khẩu:

    Hướng dẫn đăng nhập

    Dạy và học Online

    Tuyển dụng nhân sự

    Bản đồ vị trí

    Bản đồ vị trí

    Thống kê truy cập

    • Đang truy cập: 8
    • Hôm nay: 3,795
    • Hôm qua: 3,864
    • Tuần này: 24,036
    • Tuần trước: 26,141
    • Tháng này: 107,368
    • Tháng trước: 349,187
    • Tổng cộng: 3,457,447

    Liên kết website

    Top