Kỷ yếu - tập san

Mùa Vu Lan không có mẹ

Mùa Vu Lan không có mẹ

Administrator
Mùa vu lan lại đến rồi mẹ ạ! Hôm nay, con bước đi trong âm thầm và lặng lẽ.

Chiếc hoa hồng trắng đang cầm trên tay, sao con thấy ganh tị với các bạn làm sao. Con đã cố gắng dấu nước mắt của mình trong tận đáy lòng của chính mình. Nhưng sao nước mắt của con nó cứ mãi rơi, mãi rơi không bao giờ ngớt. Đêm nay, nhìn những chiếc nến lạnh lùng đang cháy lập lờ trong đêm. Con ước chi ông bụt trong những câu truyện cổ tích mẹ thường hay kể, xuất hiện ké bên con, an ủi con và cho con một điều ước. Nhưng sao con đợi hoài, đợi mãi không thấy ông bụt đến bên con. Điều này khiến con buồn và thất vọng lắm mẹ ạ!.Con ước gì ông bụt sẽ xuất hiện và cho con một điều ước. Con sẽ ước mẹ sẽ về bên con như ngày nào. Nhưng có lẽ, con quá ngây thơ phải không mẹ. Ai cũng biết trên đời này làm gì có ông bụt cơ chứ, làm gì có phép màu nhiệm để mẹ có thể trở về đây bên con.

Ngồi trước mái hiên nhà, sao con có cảm giác mẹ đang về bên con. Những tiếng loạt xoạt của chiếc chổi cùn quét sân của mẹ lại chợt reo lên đâu đó. Có lẽ, mẹ đã về bên con thiệt rồi! nhưng sao con tìm hoài mà vẫn không thấy mẹ. Mẹ hãy xuất hiện và hãy về đây bên con, đừng trốn tránh con nữa. Mẹ đừng bỏ con đi, để lại con một mình nơi đây cô quạnh. Mẹ biết không ? từ ngày mẹ rời xa, con vẫn ngồi đây chờ mẹ. Chờ mẹ về mãi, nhưng âm dương đôi đường, mẹ con ta đôi ngã thì làm sao chúng ta có thể gặp lại nhau được nữa. Nhưng trong tim con vẫn hi vọng một ngày nào đó mẹ lại trở về và chăm sóc cho con, la mắng con như ngày nào.

Mẹ biết không? Con yêu mẹ nhiều lắm và cả nhớ mẹ nữa. Nhưng có lẽ, suốt đời này con chỉ còn có thể nhìn mẹ, nắm tay mẹ, chăm sóc mẹ và ở gần bên mẹ trong những giấc mơ của mình mà thôi!. Ngồi tại đây, trong không gian tĩnh lặng của đêm đen. Những hình ảnh của hai mẹ con ta ngày nào lại hiện lên trong kí ức con. Những vọt roi, những giọt nước mắt của mẹngày nào nó vẫn còn đây mẹ ạ!. Mẹ biết không? Cây roi ngày xưa thấm đượm những giọt nước mắt đau xót của mẹ khi đánh con. Nó vẫn còn và con đã cất giữ nó rất cẩn thận. Cứ mỗi khi con nhìn nó không hiểu tại sao nước mắt con lại rơi. Chắc là nó nhớ những vọt roi của mẹ nên mới như vậy thôi. Con biết chắc là nó như vậy mà. Nó nhớ mẹ và con cũng vậy, con ước chi giờ này mẹ có thể ở bên con như ngày xưa. Một mái ấm chỉ có hai mẹ con chúng ta, chia sẻ và động viên nhau mỗi khi có những nỗi buồn và sống tốt hơn trong những chuỗi ngày dài của năm tháng.

Sáng nay, con thấy mấy đứa bạn con được mẹ chở đến trường. Sao con lại nhớ đến mẹ, nhớ đến chiếc xe đạp cũ kĩ của hai mẹ con mình. Chiếc xe đạp có lẽ là lỗi thời và cũ kĩ nhất trong cái thế giới này. Nhưng đối với mẹ và con là một kỉ vật vô cùng quý báu. Nó đã lớn lên cùng con trong những thời thơ ấu. Nó đã giúp mẹ chở con đến trường, nó đã giúp mẹ bớt cực nhọc hơn trong những buổi đi làm hang chục cây số. Con ước gì bây giờ mình có thể trở về thời gian của tuổi thơ. Và những khoảnh khắc khi có mẹ ở bên cạnh, nhưng chắc có lẽ đó chỉ là trong mơ thôi!. Bởi làm sao con có thể trở về cái thời bé xíu đó được nữa. Dù biết vậy, nhưng con vẫn ước có một ngày sẽ như thế. Rồi! một ngày nào đó con sẽ được ở bên mẹ mãi mãi và không bao giờ xa cách.

Sưu tầm

    GV đăng nhập xem TKB

    Tài khoản:
    Mật khẩu:

    Hướng dẫn đăng nhập

    HS đăng nhập xem điểm

    Tài khoản:
    Mật khẩu:

    Hướng dẫn đăng nhập

    Dạy và học Online

    Tuyển dụng nhân sự

    Bản đồ vị trí

    Bản đồ vị trí

    Thống kê truy cập

    • Đang truy cập: 15
    • Hôm nay: 2,878
    • Hôm qua: 3,864
    • Tuần này: 23,119
    • Tuần trước: 26,141
    • Tháng này: 106,451
    • Tháng trước: 349,187
    • Tổng cộng: 3,456,529

    Liên kết website

    Top