Kỷ yếu - tập san

Mẹ ơi! Đừng bỏ con ra đi như giấc mơ nhé!

Mẹ ơi! Đừng bỏ con ra đi như giấc mơ nhé!

Administrator
(GDVN) - “Thức dậy lúc nửa đêm, dòng nước mắt lăn dài sau giấc mơ mẹ bỏ tôi đi về cõi vĩnh hằng”. Bạn Trần Thị Lan Anh xúc động chia sẻ khi gửi bài về Giaoduc.net.vn.

Bạn Trần Thị Lan Anh xúc động chia sẻ khi gửi bài về Giaoduc.net.vn.

 “Thượng đế không thể ở khắp mọi nơi, chính vì vậy, ông đã tạo ra những người mẹ...” con rất tâm đắc câu nói này và càng ngày càng thấy nó đúng. Mẹ như một vị thượng đế, ở khắp mọi nơi có bàn chân con bước qua. Suốt cuộc đời này, con cần có mẹ. Đừng bỏ con!

 

Ảnh minh họa ( nguồn: internet)

 

Sau một giấc mơ đầy ắp nước mắt, nhớ về mẹ khi xa nhà, bạn Trần Thị Lan Anh, SV ĐH KHXH &NV  gửi gắm những tình cảm của mình dành cho mẹ qua từng câu, chữ trong bài  viết dưới đây. Mời độc giả theo dõi:

Mẹ yêu !

Tối qua con đã mơ Mẹ ạ, một giấc mơ vô cùng khủng khiếp, con mơ thấy mẹ không còn bên con nữa. Lần đầu tiên trong đời con có một cảm giác sợ đến như vậy. Con bỗng giật mình và òa khóc vì con chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mẹ sẽ rời xa con!

Hai mươi mốt tuổi con đã đủ lớn chưa mẹ? Con đã xa nhà từ ngày con lên mười tuổi chứng kiến biết bao nhiêu bạn cùng trang lứa phải mồ côi, nhưng con chưa bao giờ dám nghĩ tới điều đó. Và Mẹ ơi! Nếu như có ngày đó con sẽ ra sao?

Con sợ cái cảm giác mỗi khi con về không thấy bóng dáng mẹ, con sợ lắm, sợ lắm mẹ ạ!

Con xin lỗi mẹ vì có lần con đã so sánh mẹ với một người phụ nữ trẻ đẹp khác. Con đã từng ganh tị với bạn con vì mẹ bạn ấy đẹp lại trẻ trung ăn mặc sành điệu nữa. Nhưng giờ con đã hiểu rồi mẹ ạ! Con không cần mấy thứ đó và con cũng không cần phải bận tâm.

Hơn ai hết con hiểu làm sao con có thể đưa ra một phép so sánh như thế  mẹ nhỉ? Mẹ của con không hoàn mỹ, không váy vóc lượt là, không quần áo đep…

Nhưng mẹ của con hiền lành, chất phác, cả cuộc đời làm lụng vất vả để nuôi con mà không một lời than vãn. Con  không cảm thấy ngại với bạn bè, với con Mẹ là niềm tự hào lớn nhất của con mẹ ạ!

Con nhớ …

Tháng 9 năm đó mẹ nhận được giấy báo hai anh em con đỗ vào hai Trường Đại học ở Hà Nội. Cầm giấy trên tay con nhìn thấy một nụ cười hạnh phúc cùng hai  dòng nước mắt trên khóe mắt Mẹ.

Ngày hai anh em con lên Hà Nội học Mẹ lại khóc... không hiểu sao con cũng thấy nghẹn ngào lắm Mẹ ạ. Con nhớ từng lời Mẹ dặn trong ngày con sắp sống xa nhà : “Hà Nội đông đúc, bon chen lắm. Lên đó hai anh em con nhớ đùm bọc, bảo ban nhau cố gắng học thật giỏi con nhé! Nhà mình còn nghèo lắm nhưng các con đừng có lo lắng!”

 Con vội chào Mẹ rồi bước đi mà không dám ngoái đầu lại, vì con sợ con sẽ khóc và Mẹ sẽ không an lòng.

Mẹ ơi! Đừng bỏ con đi... (nguồn: internet)

 

Con vẫn nhớ …

Tháng sáu là mùa gặt, nắng to lắm! mẹ dậy từ sáng sớm đi gặt, mẹ dặn con ở nhà làm việc nhà. Vì thương con nên nhất quyết mẹ không cho con đi cùng. Nắng mùa gặt rất gắt, mẹ thì lúc nào cũng cố gắng làm nhanh thu hoạch cho kịp thời vụ rồi còn làm nhiều việc khác.

Hôm ấy, mẹ bị say nắng. Nhưng mẹ vẫn nói:  mẹ không sao nghỉ ngơi một lúc là khỏi.  Nhìn mẹ lòng con quặn thắt con thấy mình thật bất hiếu và có lỗi với mẹ quá! Lần đầu tiên con nhận ra con thương mẹ biết bao nhiêu. Con xin lỗi mẹ nhé!

 Còn có lần …

Chị gọi điện cho con nói mẹ bị ốm nhưng mẹ không muốn hai anh em con biết vì mẹ sợ ảnh hưởng tới việc học của con. Mẹ ơi! Tại sao cả cuộc đời mẹ chỉ nghĩ cho các con vậy? Mẹ thử một lần nghĩ cho bản thân mình một lần đi Mẹ! Con trách bản thân mình sao quá vô tâm mẹ ốm mà con không hề hay biết.

Nhớ những khi trời trở gió con chỉ ho nhẹ thôi mà mẹ đã lo lắng chăm con từng tí một. Mẹ bên cạnh con cả đêm. Lúc đó, con thấy bình yên và lòng mình ấm áp vô cùng. Cuối tuần đó thu dọn đống bài tập còn dang dở, con về với mẹ. Cầm tay Mẹ con nhìn thấy trong mắt mẹ có một giọt nước mắt lẫn miền vui trong đó!

Con nhận ra con luôn có mẹ bên cạnh con. Những khi con vấp ngã dường như không thể đứng dậy thì Mẹ là người nâng đỡ con dậy. Mẹ vẫn luôn nói hãy nắm chặt lấy bàn tay Mẹ vì Mẹ sẽ không bao giờ buông tay con đâu. Người mà dù cho con có mắc sai lầm tới đâu nữa cũng bảo ban con dạy dỗ con, người đó không ai khác đó chính là Mẹ.

Người luôn bên con những lúc con đau, con ốm … vẫn là Mẹ của con.

Nhưng mà, con còn vô tâm lắm Mẹ à! Hơn hai mươi năm Mẹ ở bên con nhưng con chưa một lần nói: “con yêu Mẹ!”, hay con chẳng bao giờ chịu nhớ ngày sinh nhật của Mẹ, con cũng chưa một lần tặng Mẹ một bông hoa … Nhưng Mẹ không một lời trách mắng con, vẫn dịu dàng xoa đầu con mỉn ,cười với con. Có lẽ Mẹ nghĩ con vẫn mãi là trẻ con, là đứa con bé nhỏ của Mẹ. Mẹ lúc nào cũng nói là trẻ con thì phải được Mẹ cưng chiều chứ!

Mẹ ơi! Con dù có lớn thế nào đi nữa thì con vẫn mãi là con của Mẹ. Con cảm ơn cuộc đời này bởi con còn có Mẹ, Mẹ là món quà cao cả thiêng liêng lớn nhất cuộc đời con. Mỗi mùa Vu Lan về con nhìn thấy những giọt nước mắt, những ánh mắt đượm buồn đang cài trên ngực bông hoa màu trắng.

Con biết con thật hạnh phúc biết bao khi con còn có Mẹ: “Con không đợi đến ngày kia mất Mẹ mới giật mình khóc lóc. Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ…”.

 Dẫu biết rằng cuộc sống còn nhiều khó khăn đang ở phía trước con cần có Mẹ, hãy bên con đi hết cuộc đời này Mẹ nhé!

  Độc giả Trần Thị Lan Anh

Nguồn : giaoduc.net.vn

    GV đăng nhập xem TKB

    Tài khoản:
    Mật khẩu:

    Hướng dẫn đăng nhập

    HS đăng nhập xem điểm

    Tài khoản:
    Mật khẩu:

    Hướng dẫn đăng nhập

    Dạy và học Online

    Tuyển dụng nhân sự

    Bản đồ vị trí

    Bản đồ vị trí

    Thống kê truy cập

    • Đang truy cập: 3
    • Hôm nay: 243
    • Hôm qua: 1,867
    • Tuần này: 17,845
    • Tuần trước: 17,827
    • Tháng này: 14,989
    • Tháng trước: 72,294
    • Tổng cộng: 3,673,566

    Liên kết website

    Top