Mẹ không phải mẹ ruột của con, lại càng không phải mẹ ruột của những anh chị trong nhà, nhưng mẹ coi chúng con như những đứa con mình sinh ra. Cũng phải, cả cuộc đời mẹ là những chuỗi ngày cô đơn đến nhường nào, không chồng con, mẹ tần tảo hi sinh thầm lặng lo cho ông ngoại từng bữa ăn giấc ngủ, nghĩ lại có bao giờ mẹ được thanh thản như hôm nay. Nghĩ lại có bao giờ mẹ tìm được hạnh phúc trọn vẹn như mẹ con hay những người chị em của mẹ trong gia đình. Hôm nay mẹ đi, con có nên mừng cho mẹ?
Mẹ à, tuổi thơ con luôn được mẹ chắp cánh cho những gì hồn nhiên nhất. Còn nhớ ngày nào mẹ lấy chân chịu cho con một đòn roi từ mẹ ruột. Nhớ lúc nào đó mẹ mua cho con những viên kẹo sữa quê nhà, cái bánh in hay những cái bánh bò con thích. Lúc nào thèm ăn là mẹ cũng lập tức đi mua cho con. Những lúc con dỗi hờn, con trút giận lên mẹ. Mẹ chỉ cười, mẹ lắng nghe tất cả những lời cay cú của con, mẹ im lặng cho con trút hết nỗi giận lên mình. Rồi mẹ lại nấu cho con một chén cháo, pha chút đường, cho con vài quả quýt, quả táo. Chẳng bao giờ con thấy mẹ bực mình, tức giận dù chỉ là một lần. Tuổi thơ con còn được mẹ nấu cho những bữa cơm, một vài thứ quà bánh hằng ngày hay thậm chí mẹ chở che cho những lúc con bị gia đình la mắng. Tuổi thơ con có những tháng ngày đi chợ cùng mẹ, những bước chân mẹ mòn mỏi in hằng theo năm tháng, mẹ vẫn cười, có cả sự chịu đựng nào đó con nào đâu biết hết. Tuổi thơ con được mẹ thay thế chỗ cho người bà đã mất. Có mình con là chưa được gặp bà, nhưng con không buồn bởi con đã có mẹ. Mẹ kể con nghe những câu chuyện cô tích, chải tóc cho con, nằm quạt cho con trong những buổi trưa hè, dỗ dành con khi con gặp ác mộng, lo lắng cho con từng chén cháo khi con sốt cao, hôn lên má con những nụ hôn đong đầy tình mẹ. Còn nhiều lắm những điều thưở bé mà giờ con không nhớ hết. Nhưng... tuổi thơ con thật hạnh phúc khi có mẹ
Mẹ, mẹ là người chịu thương chịu khó nhất trong nhà. Mẹ đâu chỉ lo cho con, mẹ lo cho cả ngoại. Mẹ chấp nhận để cho những đứa em, con cháu của mình lập gia đình đi làm ăn xa. Ở đây, mẹ chăm sóc cho người cha ngày càng già yếu của mình. Ngày nào cũng thế, mẹ nấu cơm, pha nước, rửa chén giặt đồ. Cuộc đời mẹ chỉ có thế mà thôi, mẹ chưa được đi đâu xa bao giờ, thậm chí đến những con đường hơi xa nhà mẹ vẫn còn chưa đi tới. Ngày ngoại phẫu thuật trên thành phố, mẹ trở về như bước ra từ trong mơ: " thành phố đẹp lắm con ơi, sang trọng lắm. Lên đó rồi mới thấy mẹ quê mùa quá!" Con chợt chạnh lòng vì câu nói của mẹ. Con được đi rất nhiều nơi, những bãi tắm xanh ngắt sóng vỗ rì rào. những ngọn đồi mộng mơ hay đến cái thành phố ấy năm nào con cũng đi. Vậy mà, mẹ lại đi mới lần đầu tiên.Cuộc đời người phụ nữ như mẹ đến khi rời khỏi nhân gian vẫn mang theo hai chữ hi sinh, thầm lặng
Con dần lớn lên trong sự khá giả của gia đình, trong sự dạy dỗ của bố mẹ. Con hạnh phúc khi có biết bao bạn bè. Nhưng mẹ có biết mẹ là người bạn thân nhất của con? Chẳng có chuyện gì con không nói với mẹ cả. Những chuyện con và anh hai cãi nhau xảy ra là bình thường, mẹ vẫn ngồi nghe và phân tích ai đúng ai sai. Những lần con bị điểm kém, nhận phần thưởng con vẫn về thông báo với mẹ. bởi mẹ không bao giờ mắng con, nếu con có sai thì mẹ cũng năn nỉ mẹ ruột giúp con. Còn khi con được lành giấy khen, nụ cười mẹ hiện lên rất rạng rỡ, như thể mẹ chưa bao giờ được vui đến vậy. Những lần bạn bè con có chuyện, con đều trút bầu tâm sự lên " người bạn" này, và thế, mẹ vẫn ngồi đó trước cái hiên nhà nghe con kể lể biết bao là chuyện. Để rồi hôm nay, khi con cũng được hạng nhất, khi con có được rất nhiều bạn mới, khi con không đậu học sinh giỏi văn cấp tỉnh. Con cần mẹ, con chỉ khóc khi người đó lắng nghe và giữ bí mật cho con. Con cần mẹ ôm con vào lòng, con cần mẹ cho những lời động viên, con cần những lời khen và nụ cười từ mẹ. Con nhớ những giọt nước mắt mẹ rơi cùng con. Vậy mà mẹ đã đi, cầu xin mẹ hãy đến trong giấc mơ của con, cầu xin mẹ hãy ôm con vào lòng... thật chặt...
Mẹ đã ra đi được một năm. Ngày phát hiện mẹ bị ung thư thì đã quá muộn, mọi thứ đã trễ. Chỉ còn cách cắt bỏ những hạch và xạ trị. mẹ van xin mẹ con, những người anh em của mẹ, mẹ xin được ở lo cho ngoại, mẹ xin được sống những ngày cuối đời thật thanh thản. Mẹ sợ khi cạo tóc sẽ xấu lắm, mẹ sợ những cơn vật vã trong những lần xạ trị, mẹ sợ hao phí tiền của mọi người. Và cũng bởi.. mẹ không muốn xa quê hương. Vậy mà con không hiểu, con không muốn mẹ bỏ con, con đã khuyên mẹ đi, con nói trong tức giận buộc mẹ phải đi. Ừ rồi thì mẹ đi, cái tuần trước ngày mẹ lên đường mẹ cho con tất cả những gì mẹ có, tài sản của mẹ cho con là những cái kẹp tóc, rau câu, những quả trái cây. Lẩn tránh câu hỏi của con, mẹ chỉ trả lời: " Mẹ đi lâu lắm mới về". Hai tuần lễ đó mẹ nấu cho con những bát cháo nóng hổi, món tôm chiên bột, bắp rang mà chưa bao giờ mẹ quan tâm đến con như thế. Lần cuối cùng, mẹ cho con hết những thứ ấy cùng lời dặn nhớ qua chơi với ngoại thường xuyên. Mẹ bảo con chọn cho mẹ một bộ đồ thật đẹp để tối đi, tất cả đều lỗi mốt nhưng con cũng cố chọn một bộ phú hợp nhất có thể. Mẹ nói trong khi quay đi: " Tối nay mẹ Tư đi nghe con". Có phải mẹ đã khóc? Đúng, mẹ biết trước tất cả, mẹ còn chụp hình thờ để lại. Mẹ đã đi... trong đêm trước khi mổ vì cơn nhồi máu cơ tim. Mẹ sợ. Mẹ ơi, con sai rồi...
Phần thưởng con nhận được ngay ngày mẹ mất như một con dao khứa mạnh vào trái tim đang rỉ máu của con. Giờ còn ai chia sẻ nữa đây mẹ ơi? Bây giờ làm thế nào con có thể ăn món cháo trắng đặc biệt của mẹ? Làm thế nào mẹ có thể đi như thế? Tại sao mẹ có thể bỏ con, bỏ ngoại? Con không tin, thậm chí đến khi thấy thi thể của mẹ con vẫn không tin. Nhưng... con đã khóc khi khâm liệm và chôn mẹ. Con đau đến độ ngủ không được. Mẹ ơi, con đau lắm. Mẹ đã từng là thầy chữa cho cho con những cơn đau lòng hay nhất nhưng chính mẹ cũng là người đầu tiên làm cho con đau đớn nhất. Tự nhủ với lòng sẽ cố cười trước mắt mọi người để ngoại đừng buồn. Thế mà con đã làm không được. Nỗi đau ấy thi thoảng vẫn nhói lên trong con dù rằng giờ đây mọi chuyện đã qua. Mẹ có biết con mong chờ mẹ đến trong giấc mơ đến nhường nào...
Mẹ đi rồi, tròn một năm, hôm nay con đem phần thưởng đặt lên bàn thờ mẹ trong những giọt nước mắt. Cuộc đời mẹ, sự ra đi của mẹ là một bài học lớn của con. Chính mẹ là người thầy dạy con phải biết trân trọng những thứ mình đang nắm giữ, học cách nói lời yêu thương khi có thể và phải biết quan tâm đến mọi người xung quanh. Mẹ đã là nguồn động lực cho con phấn đấu. Dạy con cách tự băng bó vết thương lòng khi không còn mẹ trên cuộc đời. Và con đã sống thật ý nghĩa từ khi mẹ đi, con được nhiều người yêu mến hơn. Nhưng mẹ ơi, con vẫn nhớ mẹ, nhớ món cháo ngày nào của mẹ, con thèm được mẹ dỗ dành, con thèm được yếu đuối. Mẹ, mẹ của con ơi, Xin cảm ơn mẹ vì tất cả, con yêu và nhớ mẹ nhiều lắm... Mẹ là mạch máu của tim con...
Vuong Ho Y Nhi
Nguồn : netbuttriam.vn