Kỷ yếu - tập san

Lời tâm sự của lá cây

Lời tâm sự của lá cây

Administrator
(DVHNN) Mới đây trong một lần về thăm Tp Hà Tĩnh, tôi đến thăm gia đình cậu bé Phạm Ngọc Thái An (14 tuổi) hiện cùng gia đình ngụ tại khu phố Tân Quý 2, phường Thạch Quý, Tp Hà Tĩnh.

Tuy bị căn bệnh u não hành hạ suốt 8 năm nay (từ năm 2004). Nhưng An đã vượt qua bệnh tật với những kì tích đáng khâm phục: 5 năm liền đạt HS giỏi cấp Tp và cấp tỉnh với môn toán cấp Tiểu học, riêng năm học 2009 – 2010 An là một trong số 10 HS tiêu biểu của Tp Hà Tĩnh ra Hà Nội dự Đại hội cháu ngoan Bác Hồ lần thứ VII.

Năm học 2010 – 2011, An là HS lớp 6/4 của trường THCS Lê Văn Thiêm, trong kì thi: “Viết, vẽ về môi trường” cấp Tp Hà Tĩnh, An  giành giải Nhì với bài viết: “Lời tâm sự của lá cây”. Từ nội dung bài dự thi của An, tôi giật mình trộm nghĩ phải chăng đây là lời tâm sự kín đáo của cậu bé muốn gửi gắm nỗi lòng mình vào mùa lá rụng để nói về cuộc đời mình…?

Được sự nhất trí của cậu bé, tôi xin trân trọng gửi tới quý độc giả bài viết này.

Mai Lộc Hà

Tôi được sinh ra và lớn lên trong điều kiện thiếu thốn và được đi từ nơi này đến nơi khác cho đến lúc kiệt sức…thoạt tiên cứ tưởng rằng người chịu đau đớn phải là tôi. Nhưng  không…! Mà đó là Mẹ cây của Tôi.

Những ngày được sống với Mẹ, với anh chị em trong gia đình thật hạnh phúc. Nhưng Tôi biết rằng một ngày nào đó sẽ phải rời xa mẹ, rời xa mái ấm này để đi đến một nơi khác thật xa… Cuối cùng ngày đó cũng đã đến, chín tháng sau ngày chuyển tiếp của mùa Hạ sang mùa Thu. Chỉ vì nó mà mọi người trong gia đình Tôi úa vàng rồi lần lượt thay nhau rơi xuống đất. Đến cả Mẹ Tôi cũng kiệt sức, không làm được gì.

Cho đến một ngày, những cô cậu học trò đi qua và hình như… họ vô tình hay cố ý lơ là trước chúng tôi. Tôi muốn nói với họ rằng: “Bạn ơi! Hãy nhặt chúng Tôi lên với nhé!”. Thế nhưng, họ đâu có nghe thấy lời Tôi nói. Trong sự thất vọng và buồn bã thì có một cậu học trò đi qua, trông cậu ấy như một ông bụt, cậu ấy đã nhặt Tôi và anh chị em của Tôi lên rồi rải quanh cây Mẹ. Tôi thấy rất sung sướng vì lại được ở cạnh Mẹ của mình.

Một tuần lễ trôi qua… Tôi thấy mình như đang bị phân hủy dần đi. Tôi rất buồn, mặc dầu biết rằng đó là quy luật tự nhiên thì làm sao mà ngăn nổi. Nhưng trước khi rời xa Mẹ. Tôi muốn làm một điều gì đó để đền ơn người Mẹ đã nuôi mình trong những ngày tháng qua.

Tối hôm đó, Tôi không ngủ mà đứng bên cạnh Mẹ mà thầm thì: “Mẹ ơi! Mặc dù con chưa làm được gì cho Mẹ, nhưng con cũng sẽ không ra đi một cách vô ích đâu! Sau khi con phân hủy thì con sẽ vun đắp cho Mẹ để khi mùa Xuân đến Mẹ sẽ mọc chồi ra lá tốt tươi, cho con người nguồn không khí trong lành Mẹ nhé !...

Tạm biệt Mẹ”…!

Phạm Ngọc Thái An

Học sinh Trường THCS Lê Văn Thiêm

Tp Hà Tĩnh

Phạm Ngọc Thái An
Nguồn : dvhnn.org.vn

    GV đăng nhập xem TKB

    Tài khoản:
    Mật khẩu:

    Hướng dẫn đăng nhập

    HS đăng nhập xem điểm

    Tài khoản:
    Mật khẩu:

    Hướng dẫn đăng nhập

    Dạy và học Online

    Tuyển dụng nhân sự

    Bản đồ vị trí

    Bản đồ vị trí

    Thống kê truy cập

    • Đang truy cập: 17
    • Hôm nay: 2,001
    • Hôm qua: 3,864
    • Tuần này: 22,242
    • Tuần trước: 26,141
    • Tháng này: 105,574
    • Tháng trước: 349,187
    • Tổng cộng: 3,455,652

    Liên kết website

    Top