Kỷ yếu - tập san

Biển lạnh

Biển lạnh

Administrator
Nó không yêu biển dù biển đẹp. Làn nước xanh trong, bãi cát vàng rực nắng.

Biển cuốn hút nó với niềm đam mê dâng trào muôn thưỏ. Biển ấm áp, nồng nàn như nắng hoàng hôn. Biển vẫn dịu dàng và và sóng vẫn vô tư nhưng biển buồn. Biển bao giờ cũng gieo vào tim nó nỗi đau quen thuộc, hồn nhiên và thân thương quá đỗi.

            Cuộc sống luôn là một ẩn số, bao la rộng lớn và tối tăm như biển về đêm. Lang thang cùng những dải cát vàng phẳng lặng, nó giật mình nhận thấy mình cô đơn, lạc lõng giữa chốn phồn hoa. Với no, bạn thân thật mơ hồ, viễn vong. Đôi khi nó ngỡ ngàng tự hỏi, lũ con trai vô lo, tếu láo, ngông cuồng bởi gia đình khá giả, nó tìm thấy gì ở chúng kia chứ? Từ nhà quê lên thành phố, con đường nó đi còn dài lắm và gặp nhiều khó khăn. Thưở nhỏ nó luôn mơ ước được làm ông này, bà nọ để bù đắp khoảng thời gian nghèo hèn, nơi nó  được sinh ra và lớn lên. Thời gian dần trôi, nó lớn hơn và nỗi  đau ấy vẫn nghẹn ngào…

            Chiều biển động. Những con sóng bạc đầu duềnh lên lớp lớp trùng trùng. Biển không thấu hiểu nỗi đau trảng cát. Biển mang sóng lại, va đập gào thét bãi bờ. Biển không bết được ước mơ cháy bỏng của nó nên vẫn điềm nhiên, lạnh lùng. Nó đưa tay ôm lấy biển, biển xô nó,đưa nó vào bờ. Nó ghét biển từ dạo ấy.

            Mười bảy tuổi, nó ngu ngốc, khờ khạo và vớ vẩn đến buồn cười. Biết tả nó thế nào nhỉ? Có lẽ không, đừng chạm vào nỗi đau của no, đừng dùng những từ mà bản thân nó sợ khi tả về mình. Nó muốn được bình yên, muốn được ngã nhoài trong một vòng tay yêu dấu. Nó vùng chạy theo hướng có tiếng rì rào của sóng. Biển. Biển ơi!

                                                “Rồi một ngày anh gặp em

                                                  Vàng rực bờ biển vắng

                                                  Anh mới hiểu rằng em là biển

                                                  Bao nhiêu năm sóng vỗ vẫn êm đềm”

            Biển đêm đẹp như tranh vẽ, nó ước mình là họa sĩ, nó sẽ vẽ những con sóng bạc đầu nối đuôi nhau ùa vào bãi cát, xôn xao phá tan sự êm ả phẳng lặng của màn đêm. Nhưng sao nó cảm thấy khó quá, nó bất tài, nó chẳng làm được điều gì to tát. Nó buồn quá, nó mong hồn mình yên tĩnh, thanh thản và đừng nhói đau bởi những suy nghĩ vẩn vơ. Ngồi một mình lặng nhìn biển đêm; ngước nhìn trời cao, những vì sao như nhoẻn miệng cười với nó, chúng vui đùa chốc chốc lại toả ra thứ ánh sáng xanh huyền dịu.

            Từ nơi sâu thẳm ấy, bất chợt một vì sao lấp lánh chênh chếch phía tây hiện ra khiến nó lưu tâm. Nó nhận ra sự cần thiết của ngôi sao ấy. Và nó sợ, sợ không giữ được vì sao trong biển bao la, bát ngát, không bến bờ; để khi mất sao, nó chỉ còn lại biển, vô tận, miên man…

                                                                                               

KIM THẢO

    GV đăng nhập xem TKB

    Tài khoản:
    Mật khẩu:

    Hướng dẫn đăng nhập

    HS đăng nhập xem điểm

    Tài khoản:
    Mật khẩu:

    Hướng dẫn đăng nhập

    Dạy và học Online

    Tuyển dụng nhân sự

    Bản đồ vị trí

    Bản đồ vị trí

    Thống kê truy cập

    • Đang truy cập: 13
    • Hôm nay: 5,293
    • Hôm qua: 9,848
    • Tuần này: 34,519
    • Tuần trước: 31,922
    • Tháng này: 21,535
    • Tháng trước: 120,115
    • Tổng cộng: 2,548,019

    Liên kết website

    Top