Kỷ yếu - tập san

Hạnh phúc từ những điều giản dị

Hạnh phúc từ những điều giản dị

Administrator
- Ba của nó kìa tụi bây ơi! Ba nó làm ruộng….

Tiếng cười vang lên khi con vừa bước vào lớp. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía con dò xét như một sinh vật lạ. Ba biết không, đó là buổi học đầu tiên trong đời làm con nhớ mãi. Gia đình chỉ có mình con nhưng ba mẹ vẫn chấp nhận cho con ở với Dì để có thể tiếp cận môi trường giáo dục tốt, được học hành tử tế. Ngày tựu trường , ba sợ con gái buồn vì lần đầu tiên sống xa ba mẹ nên đã thức dậy sớm, chạy thật nhanh để vào đón con đi học. cảm giác lúc ấy vui lắm ba ơi! Dừng xe trước cổng trường, ba dặn dò: “ráng học thật tốt nghe con! Hôm nay có rất nhiều việc ở ngoài đồng nên ba phải về sớm, ít hôm nữa ba mẹ lại vào thăm con….” Ba là người rất ít khi bộc lộ tình cảm ra ngoài, nên chẳng bao giờ ba ôm con vào lòng , hôn lên trán con như những ông bố khác. Giờ đây, con đã bước vào một ngưỡng cửa đầy những thử thách và khó khăn, trường mới, lớp mới, lạ thầy, lạ bạn…cứ ngỡ như ngày đầu tiên bước vào lớp một. Nhìn xung quanh, ai cũng được ba mẹ nắm tay gửi gắm cho thầy cô giáo mà lòng con bỗng thắt lại, buồn thật nhiều ! Con lặng lẽ bước vào chỗ ngồi của mình và nhìn ra hướng cổng trường nơi con vừa gặp ba lúc nãy, cảm giác trống vắng cứ hiện lên trong tâm trí, nỗi sợ hãi làm con bật khóc. Cô giáo đến bên an ủi ,động viên con rồi ra ngoài trao đổi với phụ huynh. Một vài tiếng thì thầm trong lớp:

- Học sinh mới kìa! Con nhỏ xấu xí quá! Con của ông làm ruộng đó tụi bây à!...

Con ngượng lắm, cúi mặt xuống bàn. Con phải làm gì trong lúc này hả ba, trong khi xung quanh con chẳng có đứa bạn thân nào để tâm sự. Bạn bè nhìn con bằng bao cặp mắt đầy vẻ khinh miệt, cứ như con là đứa có lỗi. ngày đầu tiên là như vậy, con cố bước thật nhanh về nhà để không phải nghe những lời dèm pha, cố ý chọc tức từ mấy đứa bạn. đóng chặt cửa rồi chẳng ăn uống gì, con khóc thật nhiều…

Cuối tuần, ba vào thăm con và hỏi tình hình học tập. Con giận ba , trách ba tại sao lại làm nông dân mà không phải là một nghề nào khác có thể kiếm thật nhiều tiền và có địa vị trong xã hội. ba mỉm cười…làm con khó chịu. Có phải ba mãn nguyện vì điều đó? Nhưng còn bản thân con thì cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nỗi ấm ức trong con bật lên thành lời: “con ghét ba, con không muốn làm con gái ba một tí nào cả. Tại ba mà con bị bạn bè trêu chọc, chẳng ai yêu quý con…tất cả là lỗi của ba!” Ba nhìn con, im lặng…nét mặt trông có vẻ hơi buồn. Ba ôm con vào lòng : “ thông cảm cho ba nghe con, vì ba mà con phải khó xử….”

Ngày tháng trôi qua nhanh, con lớn dần và thích nghi với cuộc sống mới mà không có ba mẹ bên cạnh chăm sóc, quan tâm mỗi ngày. Con luôn cố gắng học thật tốt để chứng tỏ với bạn bè, để sau này kiếm được việc làm thật nhiều tiền và… để che đậy cái lí lịch chẳng có gì đáng tự hào của bản thân_ con gái của người làm ruộng. Bên cạnh việc học tập, con dần học tính đua đòi để xứng với các bạn. con đâu biết ba ở nhà phải làm lụng vất vả, dành dụm từng đồng để đóng tiền học phí, tiền sinh hoạt cho con. Có lẽ sự vô tư, thờ ơ của con đã làm ba vất vả.

Dòng đời cứ lặng lẽ như thế, con trưởng thành trong sự hinh sinh thầm lặng của ba. và không biết từ lúc nào con đã cảm nhận được trái tim cao cả của người đã ban tặng cho con đầy đủ hình hài. Có lẽ những suy nghĩ của con vẫn chưa được chu đáo, vẹn toàn nhưng ba ơi, con đã kịp tìm ra một điều mà trước đây con đánh lạc mất. con lớn lên trong tình thương của ba_ một người nông dân chất phác, bình thường, không giàu sang, không địa vị nhưng ba đã cho con rất nhiều. con nhận ra rằng mình giàu hơn bất kì ai, thứ mà con có được còn đáng giá gấp ngàn lần của cải, tiền bạc. tuổi thơ con lớn lên với cánh đồng, thơm mùi sữa ngọt ngào của bông lúa, với những hạt lúa tròn trĩnh, căn mọng là thành quả sau bao ngày tháng vất vả chăm sóc của người nông dân. Nhìn từng giọt mồ hôi chảy thành dòng trên má, nhìn những nếp nhăn đã in hằn theo thời gian, rồi… lại nhìn đôi bàn tay thô ráp, nứt nẻ mà lòng con thương ba vô cùng! Nhớ lại những kỉ niệm về ba, tâm hồn con thêm lắng xuống. Đó là những đêm trời đầy sao, con theo ba đi đánh cá. Được ngăm mình dưới làn nước mát, nồng vị mặn của muối, được ngắm cảnh biển khi màn đêm buông xuống, được la hét thỏa thích mà không sợ làm phiền người khác...và được ngắm kĩ ba yêu quí của con. Đó chính là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời.

Ai bảo người làm cha thì không được khóc. Đôi khi ba của con cũng có những giây phút yếu mềm, mệt mỏi cần được giải tỏa. những giọt nước mắt lo lắng cho gia đình, buồn vì con chẳng hiểu được nỗi lòng của ba, nhưng cũng có những giọt nước mắt tràn ngập niềm vui, mãn nguyện từ những thứ do chính bàn tay mình tạo nên. Chỉ có điều nước mắt ba không bật thành tiếng mà cố che giấu trong bóng tối để tránh sự lo lắng hiện lên trên nét mặt mẹ. Sự chịu đựng ấy khiến con cảm phục vô cùng.

Ba đã cho con tất cả. Cho con hiện hữu trong cuộc đời này mà có lẽ mọi người cha đều làm được. Nhưng ba khác với họ, ba cho con cả một không gian đẹp của tuổi thơ, dạy con biết kiên nhẫn để có được thành công từ những bài học đầu tiên về cây lúa_ thứ quà đậm chất quê hương, đất nước. tình yêu thương của ba đã truyền cho con một sức mạnh phi thường để vượt qua mọi khó khăn, chông gai trong cuộc sống, giúp con biết quý trọng những gì mình đạt được để rồi nhận ra rằng: hạnh phúc tìm thấy từ những điều giản gị có ở xung quanh ta.

Giờ đây con đã trở thành cô bé mười lăm tuổi, không còn con nít như ngày xưa. Con biết quan tâm, suy nghĩ cho người khác nhiều hơn, con còn biết nấu ăn, chăm sóc gia đình để giúp đỡ mẹ và... đọc được niềm vui trong ánh mắt của ba. Tại sao con phải hổ thẹn vì ba chứ? Con hạnh phúc hơn những đứa trẻ lang thang ngoài kia, không cha, không mẹ. Từ nay con sẽ ngẩng cao đầu và hãnh diện nói rằng: “ba tôi làm nông dân thì đã sao nào. Tôi vẫn là người giàu có vì chẳng bao giờ tôi thiếu tình thương. Đồng tiền không mua được hạnh phúc đâu, các bạn ạ!”

Ba kính yêu! Cảm ơn ba đã sinh ra con trên cõi đời này. Chẳng hiểu sao con cứ day dứt khôn nguôi vì câu nói vô tình ngày đó. Giá như con kiềm chế được bản thân thì đã không tạo nên vết thương lòng trong trái tim ba. Hãy tin tưởng ở con ba nhé! Cho dù những điều con làm không bao giờ là đủ so với công lao sánh bằng trời biển của ba, nhưng con sẽ cố gắng tạo nên kì tích để luôn giữ mãi nụ cười mãn nguyện trên môi người đã ban tặng cho con một cuộc sống tốt đẹp.


Tác giả: dinh thi phuong chi
Nguồn: netbuttrian.vn

    GV đăng nhập xem TKB

    Tài khoản:
    Mật khẩu:

    Hướng dẫn đăng nhập

    HS đăng nhập xem điểm

    Tài khoản:
    Mật khẩu:

    Hướng dẫn đăng nhập

    Dạy và học Online

    Tuyển dụng nhân sự

    Bản đồ vị trí

    Bản đồ vị trí

    Thống kê truy cập

    • Đang truy cập: 15
    • Hôm nay: 2,663
    • Hôm qua: 3,864
    • Tuần này: 22,904
    • Tuần trước: 26,141
    • Tháng này: 106,236
    • Tháng trước: 349,187
    • Tổng cộng: 3,456,315

    Liên kết website

    Top