Kỷ yếu - tập san

Giáng sinh

Administrator

GIÁNG SINH,

                         MÌ VÀ BÓNG ĐÁ

Ngồi một mình trên ghế đá, tôi vừa xì xụp ăn vội ly mì nóng hổi trên tay, vừa lơ đãng lắng nghe tiếng cười đùa của lũ bạn trên sân tập. Tiết trời đang dần chuyển sang đông, mà ở Sài thành này, một chút thay đổi nơi nhiệt độ kia cũng không đủ để kéo con người ta vùi mình vào trong sự che chở của những lớp áo dày cũi như mùa đông ở những vùng đất khác. Mùa đông náo nhiệt của Sài Gòn, và những cơn gió, chỉ vừa khiến cơ thể khẽ rùng mình, bất chợt bị cảm vặt, các giác quan mụ mẫm đi đôi chút, thấy buồn ngủ và nhớ nhà lắm thay.

Lại một mùa Giáng Sinh xa gia đình…

Tôi chợt nhớ lần cuối cùng nói chuyện với mẹ. Kiên quyết, mẹ vẫn muốn tôi nối nghiệp công ty gia đình sau này, mặc dù…ước mơ của tôi là trở thành một con người khác! Mẹ tôi không chì chiết, nhưng lại mang đến cho tôi cái cảm giác tội lỗi và hụt hẫng. Gia đình đã không đứng về phía lựa chọn của tôi, giờ sẽ ra sao? Chấp nhận đóng trọn vai một đứa con ngoan, hay bước đi đơn độc trên con đường chông gai phía trước với trái tim trọn vẹn mà day dứt?...Tôi tìm thấy mình đôi khi đứng chết trân giữa những khối mâu thuẫn trong đầu óc, như kẻ lạc đường dừng bước trước ngã tư mênh mông…

Tôi lại nhớ tới những bịch kẹo và thiệp Giáng Sinh nằm gọn ghẽ trong hộc tủ đựng đồ. Tôi đã chuẩn bị, và chỉ còn chờ đúng dịp để trao chúng đến những người bạn xung quanh. Một chút tình cảm, một chút chia sẻ cho những trái tim đồng cảnh ngộ xa nhà trong đêm an lành cuối năm...Và một chút chạnh lòng, khi thầm nghĩ, chẳng biết có ai nhớ đến kẻ vô tâm này mà gửi đến một tấm thiệp không nhỉ?

Đầu óc tôi tiếp tục hoạt động. Tôi nhớ về những bài thi học kì, những cố gắng của mình, những con điểm không được như ý hay cái lần chưa học bài bị thầy cô nắm “thóp”… Nhớ về những rắc rối thường ngày, những kỉ niệm đáng nhớ với lũ bạn, nhớ về cô bạn thân đáng yêu, và cả những tâm trạng xáo trộn kì lạ vẫn hay bất chợt xuất hiện trong nhịp sống thường ngày lặng lẽ trôi.

Bạn sẽ phải ngạc nhiên khi nhận ra một thế giới bao la những suy tưởng ùa đến và chẳng biết từ lúc nào đã nhanh chóng bủa vây lấy bạn, bất kể khi nào bạn cô đơn. Đó có thể là lúc ngồi yên lặng trên xe buýt, hay, ngồi một mình trên ghế đá và ăn mì chậm rãi…

“Mì có ngon không?”. Tâm trí tôi bỗng trở về với thứ sợi mềm vàng óng trước mặt…Mùi thơm thoang thoảng chạm vào khướu giác, vị mặn tinh bột, vị cay của nước mì. Tôi chẳng nhớ mình đã ăn mì bao nhiêu lần trong suốt khoảng thời gian sống dưới mái trường Nguyễn Khuyến. Cũng đã lâu rồi, tôi không còn để ý rằng, mì, có còn ngon trong lòng tôi hay không?

Cuộc sống có khác gì ly mì tôi đang cầm trên tay. Mang đủ vị mặn, chua, cay, để đến cuối cùng, chợt thấy nó vô vị. Một vòng tuần hoàn tưởng như vô tận, song thực sự lại rất giản đơn. Tôi buồn bã nhận ra tất cả những suy nghĩ nãy giờ của mình cũng bị cuốn vào cái vòng ấy, chẳng hề đổi khác, vẫn luôn là những hồi ức chán chường hiện lên dưới hình hài những dư ảnh gờn gợn sắc xám. Tất cả đều quen thuộc, quá sức quen thuộc. Có gì thay đổi? Có gì mới mẻ? Những biến động ở đâu? Đâu rồi những thứ có thể mang đến cho tôi nụ cười thực sự? Tôi nghe thấy tiếng gào thét vang lên từ một phần nhân cách khuất trong tâm hồn. Ngay tại khoảnh khắc đó, giữa một mớ bòng bong những suy nghĩ lộn xộn không rõ ràng, tôi bỗng thấy ước điều gì đó đến và đưa tôi rời khỏi chiếc ghế đá màu xanh. Tới một nơi thật xa, một nơi tôi có thể sống mà chẳng cần phải nghĩ ngợi gì nữa.

Không hiểu vì sao, tôi lại nảy ra suy nghĩ như vậy, có thể là do sự thất thường trong tâm lý của cái tuổi trẻ con này lắm. Cũng có thể, là do, cái đầu bé tẹo của tôi bị bủa vây bởi đủ thứ nên nó thật sự cần được nghỉ ngơi…

Hay, có thể là…tại mùa đông?

Chắc là tại mùa đông, tôi đoán vậy.

-         Ê, ra chụp “gôn” giùm tao đi!

Mùa đông thường đi kèm với cái lạnh. Cái lạnh thẩm thấu, khẽ chạm vào những phần sâu hơn của con người. Ngay cả mùa đông ở Sài Gòn, nơi cái lạnh chỉ tồn tại đầy mộng mị, thì khúc nhạc trong khoảnh khắc giao mùa, khúc nhạc diệu kì của đất trời ấy, vẫn khiến con người mẫn cảm hơn với sự cô quạnh và những suy tư ảm đạm bộc phát từ đáy lòng.

Phải, là tại mùa đông đấy…

-         Chụp đàng hoàng nghen mày!

Thằng bạn nhe răng cười rồi tiếp tục cuộc chơi. Câu nhắc nhở của nó kéo tôi thoát khỏi làn sương khói lơ lửng - một cách thần kì.

Bất cứ lúc nào tâm trạng tôi chênh vênh giữa mép vực của nỗi bất an, tôi lại tìm đến bóng đá như một sự giải thoát. Trái bóng tròn giữ cho tôi cân bằng. Tôi yêu cái cách nó lăn mãi trên những con đường thiên biến vạn hóa, tôi yêu những tiếng hò hét gọi nhau, những đường chuyền, những cú sút, những bàn thắng…

“Bụp”.

Cả cái âm thanh va chạm mạnh giữa đôi chân và mặt bóng…

Trái bóng lao vút đến khung thành nơi tôi đang đứng. Trong vài tích tắc, mọi thứ xung quanh tôi cảm tưởng như biến mất, thế giới của nhãn quan chỉ còn lại tôi cùng cái vật hình tròn màu lam kia. Đôi chân tôi cử động, cánh tay dang ra, tôi lao đến…

Nhưng yêu nhất vẫn là cảm giác khi những ngón tay va đập rát buốt, hai bên lưng đáp xuống nền xi măng đánh bịch một cái, và nhận ra mình vừa có một pha cứu bóng xuất thần…

Tôi hét lên một tiếng, vọng ra theo gió sự khoan khoái rực cháy và những u uất kìm nén. Thủ môn là những chàng kép phụ trong vở kịch muôn màu của trái bóng tròn, nhưng là những chàng kép phụ độc nhất vô nhị. Là kẻ đáng ghét nhất, cũng là người đáng yêu nhất. Họ mang trên vai một trọng trách quan trọng, và từ trong bóng tối, họ bước ra, thầm lặng cống hiến và tỏa sáng…

Tôi chợt thấy mùa đông trong lòng mình cũng đang ấm dần lên theo từng cử động. Giải thoát bản thân khỏi mọi buồn bã, mâu thuẫn và nhỏ nhen, hình ảnh mẹ tôi, gia đình tôi thoáng vụt qua, và hơn hết thảy, tôi bỗng nhớ họ biết bao. Rồi đến những khuôn mặt rạng rỡ của bạn bè, những niềm vui nho nhỏ đời thường, những Noel đã qua, ông già tuyết phúc hậu mang quà bằng cỗ xe tuần lộc và cây thông xanh mạnh mẽ đứng vững trong tuyết trắng…, đó là những kỉ vật của thời gian mà tôi đã tự hứa với mình là không bao giờ được phép quên đi.

Tôi nghĩ đến cuộc sống và những vòng quay của nó. “Trái bóng” cuộc sống, có lẽ không chỉ có toàn màu xám, nếu tôi vẫn nỗ lực để ôm gọn nó bằng đôi bàn tay mình và dũng cảm đối diện.

…Mùi mì, từ một vùng đất vô định nào đó, khẽ bay theo những làn gió hiu hiu. Thật kì lạ, tôi thầm nghĩ. Mùi hương thoang thoảng quyện với nắng chiều đang dần tàn lụi, đánh thức từng tế bào của sự sống hãy còn ngủ quên. Thứ mùi không phải thơm ngon, mà thân quen, gắn bó…

Tôi hít vào thật sâu, và thấy tâm hồn nhẹ nhõm…

Tôi đang sống…

Lại một mùa Giáng Sinh trôi qua…

Gửi đến mọi người những lời chúc tốt đẹp nhất!

Thứ Sáu, 24-12-2010

                                                                                                     

                          Shogunk

 

(Trần Trung Kiên – Lớp 11D3)

    GV đăng nhập xem TKB

    Tài khoản:
    Mật khẩu:

    Hướng dẫn đăng nhập

    HS đăng nhập xem điểm

    Tài khoản:
    Mật khẩu:

    Hướng dẫn đăng nhập

    Dạy và học Online

    Tuyển dụng nhân sự

    Bản đồ vị trí

    Bản đồ vị trí

    Thống kê truy cập

    • Đang truy cập: 10
    • Hôm nay: 1,349
    • Hôm qua: 3,864
    • Tuần này: 21,590
    • Tuần trước: 26,141
    • Tháng này: 104,922
    • Tháng trước: 349,187
    • Tổng cộng: 3,454,999

    Liên kết website

    Top