Kỷ yếu - tập san

Con vẫn đi tìm

Con vẫn đi tìm

Administrator
Cha! Đã 12 năm rồi, 12 năm cha rời xa thế giới này, rời xa tổ ấm nhỏ yêu thương không kịp cho chị em con được hưởng trọn tình phụ tử. Ký ức về cha bây giờ chỉ là những mảnh ghép rời rạc trong tâm trí con.

Thỉnh thoảng con lại lục tìm để cố gắng ghép thành một bức tranh gia đình dù từ lâu con biết bức tranh ấy đã không còn nguyên vẹn. Nhưng con quý vô cùng những mảnh ghép ấy và con đã cất chúng vào một nơi không có bất cứ thứ gì xâm phạm được - trái tim con.

Con nhớ những buổi chiều gia đình ta quây quần bên mâm cơm đạm bạc, mâm cơm chỉ có rau dưa nhưng sao đối với con những bữa cơm ấy lại ngon đến thế. Bên bếp lửa ấm những tiếng cười giòn tan. Sau bữa cơm, mẹ lúc nào cũng đã chuẩn bị cho cha một ấm chè xanh thật đặc. Người ngồi đó dáng trầm ngâm nhâm nhi từng ly nước, có khi thì có mẹ ngồi bên và chúng con thì chơi đùa ồn ào bên cạnh, có khi chỉ một mình cha ngồi như thế bên ấm nước thật lâu. Người đang suy nghĩ hay đang lo lắng điều gì? Đầu óc non nớt của con lúc ấy làm sao hiểu nổi.

Con nhớ dáng cha gầy, cái dáng gầy tần tảo của hơn 10 năm lăn lộn ở chiến trường, vật lộn với những cơn sốt rét ác tính thập tử nhất sinh, với những trận ốm tưởng chừng không qua khỏi, với những vết thương găm vào đầu vào chân vẫn còn nguyên mảnh đạn nằm yên trong da thịt. Con nhớ những ngày trời trở gió, cha đau, cơn đau của những vết thương cũ quái ác hoành hành. Mẹ lại tất tả mua thuốc xoa bóp cho cha.

Con nhớ những cơn ho của cha cứ kéo dài trong đêm yên lặng. Thỉnh thoảng con giật mình tỉnh giấc rồi lại ngủ thiếp đi trong giấc ngủ bình yên. Con đâu biết rằng giấc ngủ bình yên của chị em con có cả những cơn đau cố gắng kềm nén của cha và cả những nỗi lo hằng đêm của mẹ.

Con nhớ những ngày tháng tám mưa như trút nước, gió rít từng hồi. Những tấm rèm tranh không chịu nổi cứ đập vào nhau nghe khô khốc tưởng như muốn hất tung tất cả. Nhưng giữa cơn mưa, giữa tiếng gió quật mạnh cha một mình buộc lại từng tấm phên, gài lại những cái rèm cửa to đùng.

Lạ thay, hình như bàn tay cha có phép lạ. Ngoài trời đang dông bão thế mà bên trong chúng con vẫn cảm thấy thật bình yên. Trời vẫn cứ trút mưa không ngớt, một mình cha chống chọi với ao cá nước đã gần tràn bờ. Bóng cha như nhòe mờ dần trong mưa, cái dáng gầy tần tảo mà sao lại có sức mạnh lạ kỳ, sức mạnh ấy có lẽ là gia đình nhỏ đang ở phía sau lưng cha. Con cảm thấy thật an toàn, vì thế mà trời dông bão ngoài kia đâu có làm con sợ hãi. Thật sự con không hề sợ hãi, đơn giản vì lúc đó con nghĩ rằng con đã có cha.

Nhưng dông bão thật sự đã đổ ập xuống gia đình nhỏ của con. Hằng đêm những cơn ho của cha cứ kéo dài mãi không dứt, mẹ thức trắng suốt đêm bên cha vì đôi chân của cha có thể đau buốt bất cứ lúc nào. Những đêm trắng ấy cứ kéo dài không biết bao lâu. Con nhớ một hôm cha mắng không cho mẹ ngồi bên cha nữa, cha bảo hãy kệ cha. Mẹ đành sụt sùi lên giường.

Cha đã cố nén những cơn đau, cố nén cả những cơn ho tội nghiệp chỉ mong mẹ và chúng con có được một giấc ngủ tròn. Nhưng mẹ đâu có ngủ, có chăng chỉ là giấc ngủ chập chờn. Giấc ngủ của con cũng chập chờn nhưng không phải vì những cơn đau cố kềm nén của cha hay nỗi lo buồn thắt lòng của mẹ. Con lúc đó chỉ là một đứa con nít thôi mà. Con giận mình lúc đó chỉ là một đứa con nít không hơn không kém.

Một buổi sáng, nắng lên, mùa đông dường như cũng bớt lạnh hơn thì phải, cha bảo con dìu cha ra ngồi ở chiếc ghế trước cửa. Cha muốn ngắm nhìn cảnh vật trước mắt cha, nhìn mảnh vườn, góc sân và cả bầu trời cao rộng trên kia nữa. Đã lâu lắm rồi hình như cha không được ngồi nhìn cảnh vật bình yên như thế. Cha cứ ngồi yên lặng thật lâu. Cuộc sống đang ở trước tầm mắt cha. Một đàn con thơ dại, một người vợ hiền đảm đang… tất cả là cuộc sống của cha, là nỗi đau còn lớn hơn nỗi đau thể xác hằng đêm vẫn giằng xé tâm can cha. Có một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt cha, lăn trên khuôn mặt gầy đã trở nên khắc khổ. Cha đã vội vàng gạt đi.

Đứng nép ở đằng xa con đã mường tượng ra một điều tồi tệ nhất sẽ đến. Các chị con suốt ngày cứ thút thít khóc, đứa em thơ dại vẫn đòi chị dẫn đi chơi. Còn con, con chỉ là một đứa con gái dại khờ ngu ngốc. Con không biết rằng đó là những ngày cuối cùng con còn có cha. Mười hai tuổi con chưa kịp làm gì để trở thành đứa con hiếu thảo.

Suốt thời gian cha đau con không biết làm gì cả, không kịp làm gì cả. Con không biết rằng sau này con không bao giờ còn cơ hội nữa. Giây phút cuối con không kịp nắm lấy tay cha, giữ lấy chút hơi ấm cuối cùng khi cha rời xa con mãi mãi. Con bé ngốc ngày ấy chỉ biết ngồi thu mình vào một góc, run lên vì sợ và khóc. Nước mắt con cứ tràn trề tuôn ra nhưng cổ họng con lại nghẹn ứ. Không giống như các chị con, con không thể gào lên một tiếng “cha ơi!” cuối cùng.

***

Mười hai năm đã trôi qua, con lớn lên dưới sự đùm bọc yêu thương của mẹ, lớn lên từ sự hi sinh rất nhiều của các chị con, lớn lên từ sự khó khăn tột cùng của bao nhiêu thiếu thốn. Con cứ thế âm thầm lớn lên và quen với cuộc sống không có cha bên cạnh. Mười hai năm qua chưa một lần con gọi lại một tiếng “cha”. Dần dà con đã quên, con quên rằng con - đã - từng - có - cha. Con vẫn chỉ là một đứa con gái ngốc.

Tối qua con chìm vào giấc ngủ mơ màng. Con thấy mình đang sống trong ngôi nhà xưa có cha, có mẹ, có chị, có em. Cha khỏe mạnh, cha cười, cả ngôi nhà vang lên tiếng cười ấm áp. Con không biết là mình đang mơ và con thấy mình hạnh phúc quá, cái hạnh phúc đơn sơ mà ngày xưa con chỉ mới kịp cảm nhận đến đó. Giọng nói của cha thật ấm áp, cha nói chuyện thật vui. Cha xoa đầu năm chị em con đang quây tròn lấy cha, con thì cười vang - đứa con gái ngày xưa được cha cưng chiều nhất.

Rồi bỗng nhiên con lại thấy mình đang đứng giữa cánh đồng bao la, một góc trời phía xa đang bốc cháy. Con cố gắng dìu cha đi nhưng cha yếu quá bước đi không vững, cha nắm chặt lấy tay con. Con trấn an cha đừng sợ, bàn tay nhỏ bé của con nắm lấy tay cha thật chặt, dìu cha bước đi, từng bước, bỏ lại phía sau bầu trời vẫn đang bốc cháy, lửa ngùn ngụt đỏ ngầu…

Choàng tỉnh giấc, chỉ là một giấc mơ. Con bật khóc. Giấc mơ ngắn ngủi quá, con biết đi đâu tìm cha? Đi đâu để tìm lại cha? Nếu có ai cho con cả trăm điều ước lúc này con chỉ ước sao được sống trong vòng tay chở che, yêu thương ấm áp của gia đình có cả cha và mẹ, có những tiếng cười giòn tan. Con sẵn sàng đánh đổi bằng bất cứ giá nào với những ai đang có một hạnh phúc gia đình như thế. Nhưng con biết sẽ chẳng có ai chịu đổi cho con đâu vì trên đời này làm gì còn có thứ gì quý giá hơn thế nữa.

Trời sáng, con gạt đi những giọt nước mắt tủi hờn để bắt đầu một ngày mới của con. Con lại khoác tiếp túi hành trang con luôn mang bên mình, trong đó có cả những bức tranh con đã ghép, để tiếp tục cuộc hành trình đi tìm tương lai và hạnh phúc. Con tin con sẽ tìm thấy ý nghĩa thật sự của hạnh phúc vì túi hành trang con mang đang đựng rất nhiều những yêu thương.

NGUYỄN THỊ LÝ (nguồn: http://www.netbuttrian.vn)

    GV đăng nhập xem TKB

    Tài khoản:
    Mật khẩu:

    Hướng dẫn đăng nhập

    HS đăng nhập xem điểm

    Tài khoản:
    Mật khẩu:

    Hướng dẫn đăng nhập

    Dạy và học Online

    Tuyển dụng nhân sự

    Bản đồ vị trí

    Bản đồ vị trí

    Thống kê truy cập

    • Đang truy cập: 23
    • Hôm nay: 2,325
    • Hôm qua: 3,864
    • Tuần này: 22,566
    • Tuần trước: 26,141
    • Tháng này: 105,898
    • Tháng trước: 349,187
    • Tổng cộng: 3,455,976

    Liên kết website

    Top