Tư vấn : Lắng nghe em nói

CHÚNG TA RỒI SẼ LỚN

Administrator

- Con cảm thấy bản thân không thể tự quyết định những vấn đề của chính mình! Điều đó làm con rất buồn!

- Con cảm thấy đôi khi trong mắt bạn bè, con không là gì cả! Nhiều bạn coi thường và nói xấu con.

- Làm sao để người xung quanh tin tưởng con? Ba mẹ, bạn bè tin tưởng con?

- Ba mẹ con nói: Khi nào con lớn thì ba mẹ sẽ cho con tự quyết định những vấn đề của bản thân con: nghề nghiệp, bạn bè…Vậy khi nào thì con lớn ạ? Con đã 18 tuổi nhưng ba mẹ không bao giờ tin con. Con rất buồn!

Đó là những trăn trở của rất nhiều học sinh khi các em tâm sự trong chuyên mục “Lắng nghe em nói”. Các em ở độ tuổi này đã đủ lớn chưa? Đã có quyền quyết định cho những điều quan trọng của cuộc đời mình chưa? Các em đã đủ trưởng thành chưa?... Đây là lứa tuổi các em đã nhận ra chân giá trị của bản thân, các em đã nhận ra đam mê, sở nguyện, ước mơ rất rõ ràng nếu các em đã trưởng thành. Nhưng bên cạnh đó cũng có những em còn khá chơi vơi trong một thế giới an toàn được bảo bọc bởi ba mẹ, cho nên các em đã không thể hiểu được giá trị của chính bản thân mình. Từ đó các em trở nên thiếu tự tin và gặp rất nhiều trở ngại trên con đường định hướng và rèn luyện nhân cách, bản lĩnh của chính mình. Câu chuyện dưới đây sẽ cho chúng ta hiểu rõ hơn về điều đó.

 

 

 

 CÂY BONSAI CỦA ÔNG

                                                                                  Truyện ngắn

 

Ông nội mất.

Ông nội đã ra đi âm thầm trong đêm.

Ông bị suy tim, ra đi nhẹ nhàng, thanh thản như một giấc ngủ.

- Thôi không cần gọi cấp cứu nữa. Ông đã đi rồi.

Năm ấy nó 14 tuổi…

Nó khuỵu xuống khi nghe bác hàng xóm nói điều đó với mẹ. Nó cảm thấy trong đầu như có gì đó vỡ vụn rồi đông cứng lại. Nó cảm thấy nhức đầu. Nó chỉ muốn đi nằm. Nó không thể nghe tiếng mẹ nó khóc nức nở. Nó không thể nhìn thấy cô giúp việc vừa lay ông vừa khóc như một đứa trẻ. Nó không thể thấy bố nó đang cầm bàn tay của ông và đầu gục xuống. Nó đã không thể nhìn thấy tất cả những điều đó...

Những ngày sau đó nó chỉ nằm dài. Trong căn nhà này hình như cuộc sống đã đổi khác. Nó vẫn nhớ mùi hương dìu dịu từ cốc trà nóng mỗi lần sang phòng ông nội. Nó vẫn còn nhớ cây gậy ở góc phòng hàng ngày nó vẫn cầm đến cho ông. Nó vẫn còn nhớ đôi dép tổ ong màu vàng nhạt đã cũ của ông,…Tất cả đối với nó không chỉ là kỷ niệm mà là những hồi ức rất đỗi thân thương, một vùng kí ức đã in hằn trong tâm trí, một phần cuộc đời không thể nào phôi phai. Mỗi ngày đi học về nó đều mong được nghe tiếng kêu “Nam ơi!” quen thuộc từ phòng ông nội. Kỷ niệm vẫn còn nguyên vẹn, tràn đầy trong tâm khảm. Vườn cây bên hông nhà vẫn còn in hình bóng ông, những cầy xoài, cây cam, cây bưởi vẫn như thế. Ngày còn sống, ông đã nâng niu từng chiếc lá, từng nụ hoa. Mỗi sáng ông hay gom lá vào mỗi gốc cây. Nó thường tự hỏi ông nội làm như thế để làm gì.

Nó nhớ lúc ông trồng những cây non. Ông luôn giảng giải cho nó về sự sống của những loài cây. Nó nhớ nhất cây ổi sẻ ở cuối vườn, thân cây dẻo dai quật cường trước gió bão. Trận bão năm ấy đổ vào thị trấn nhỏ giữa đêm, gió thốc dữ dội, mưa như trút nước, tiếng gào rú của thiên nhiên đã khiến cho tất cả vạn vật co rúm lại. Còn nó thì co ro trong lòng ông nội, nó vẫn thích đôi tay vững chãi của ông ôm lấy nó. Ông luôn động viên nó: “Con đừng sợ! Có ông ở đây!”. Và nó cảm thấy rất vững tâm. Sau một đêm mưa gió bão bùng, tất cả cây cối trong vườn đều tơi tả. Cây thì bật gốc. cây thì gãy cành, cây thì đổ rạp xuống. Nhưng thật lạ. Cây ổi sẻ ở cuối vườn vẫn vững vàng trước bão dông. Mùa hè năm ấy nó lại ra rất nhiều quả. Những quả ổi bé bé, thơm lừng đã gọi đàn chim từ đâu bay đến, ríu rít hót quanh vườn. Ông nội nói cây ổi đã trưởng thành nên bão dông không thể nào xô ngã được nó. Bởi rễ nó bám sâu vào lòng đất nên nó rất vững vàng.

Ông nội còn trồng rất nhiều bonsai, có người nói rằng cây bonsai không phát triển về tầm vóc nhưng vẫn trưởng thành. Còn ông nội thì vẫn bảo ông thích bonsai bởi sự duyên dáng, tinh tế và kiêu kỳ của nó. Có được điều đó là bởi nó đã trải qua cả một quá trình rèn giũa kiên cường để mang những giá trị vĩnh hằng với thời gian. Giá trị của bonsai không phải ở tầm vóc mà là ở vẻ đẹp trong chiều sâu thẳm thẳm của tâm hồn, của văn hóa. Nó đã mang lại những ý nghĩa vô cùng sâu sắc cho cuộc sống. Đó là sự trưởng thành thực sự. Mỗi lần trò chuyện về các loài cây, ông đều nheo mắt nhìn nó và cười hiền hậu: “Cháu của ông khi nào sẽ trưởng thành đây?”. Nó mỉm cười hồn nhiên: “Cháu sẽ mãi như thế này thôi!”. Bởi nó lúc nào cũng muốn rúc vào ông trong những đêm gió bão, bám lấy tay ông trên những con đường trơn trượt vào mùa mưa. Kí ức trẻ thơ như cơn gió chiều mùa hạ đã xua đi những nỗi u ám của chia li. Những con đường đầy rơm rạ ngày cũ chất đầy tuổi thơ của nó. Và trên những con đường ấy bao giờ cũng có bóng dáng của ông cao lớn mênh mang.

Nó bước ra vườn và ngắm nhìn những cây bonsai, chúng vẫn vậy – kiêu sa và duyên dáng. Cây ổi sẻ vẫn rung rinh trĩu quả gọi chim về. Bố đã đưa bàn thờ của ông lên phòng thờ chứ không còn để ở phòng khách. Có lẽ sự ra đi của ông là một kết thúc trọn vẹn của một kiếp con người. Nhưng để hiểu được điều sâu sắc ấy nó đã mất rất nhiều thời gian. Khi sự mất mát chưa đủ thời gian để phôi phai, nó đã sống trong đau buồn và tuyệt vọng. Nó không thể chấp nhận hiện thực ông đã qua đời. Nó không thể chịu đựng nổi khi nỗi nhớ về ông trỗi dậy. Vì ông là tất cả những kỷ niệm mà nó có. Ba mẹ với những bận rộn của cuộc mưu sinh đã không thể bên nó trong những năm tháng ấu thơ. Chỉ có ông bên nó mỗi khi sợ hãi, chỉ có ông bên nó mỗi khi ốm đau. Bà đã mất từ khi nó chưa tròn tuổi. Có lẽ vì thế mà ông thương nó nhiều hơn, chăm lo cho nó nhiều hơn. Ông đã bảo bọc cho nó trước cuộc sống này bằng một tình thương vô bờ bến. Ông chưa bao giờ để cho nó phải lội sình lầy trên con đường đến trường. Ông chưa bao giờ để cho nó phải tự lừa xương cá khi ăn cơm, chưa bao giờ để cho nó phải tự tìm chén cơm ăn khi đói, kiếm ly nước uống khi khát. Lúc nào ông cũng nhẹ nhàng: “Nam ơi, con đói chưa? Con khát không?” Ông lúc bế trên tay, lúc cõng trên lưng…Tình thương và sự gắn bó sâu sắc đã vô tình khiến nó hoàn toàn dựa dẫm vào ông…

Nó 14 tuổi vẫn chưa nhận ra sẽ có một ngày như hôm nay – ông sẽ để nó lại một mình. Giá như nó biết điều đó sớm hơn thì có lẽ đã không day dứt như thế này. Lẽ ra những năm tháng cuối đời của ông nó phải ở bên ông. Lẽ ra nó phải hiểu rằng ông suy tim và có thể ra đi bất kì lúc nào. Lẽ ra nó phải ngủ cùng ông để ông không phải ra đi trong cô quạnh. Lẽ ra nó phải hiểu sự bám chặt vào lòng đất của cây ổi sẻ và sự rèn luyện của cây bonsai để vững vàng trước bão giông, để tinh tế trước cuộc sống là bài học vô giá về sự trưởng thành mà ông đã dành cho nó. Lẽ ra nó phải là người ôm lấy ông trong những đêm mưa bão, phải là người nâng bước chân ông mỗi khi trái gió trở trời. Cuộc sống bình lặng, an toàn đã cho nó quyền được nương tựa vào ông và không bao giờ cho nó hiểu ở cái tuổi 76 ông cũng cần phải nương tựa vào ai đó. Ông vẫn đọc cho nó nghe bài viết về sự trưởng thành: “Trưởng thành là khi bạn đủ khả năng làm điểm tựa cho một ai đó, kể cả là điểm tựa cho chính mình”. Vậy mà nó không hiểu những điều đơn giản như vậy. Nó ứa nước mắt…

Nó bước ra vườn.

Hôm nay là ngày khai giảng năm học mới.

Nó nhìn những cây bonsai của ông. Chúng vẫn tinh tế, kiêu sa và duyên dáng. Bố bảo: “Bố sẽ thay ông chăm sóc vườn cây và con sẽ giúp bố nhé!”. Nó mỉm cười và tự hứa sẽ dốc toàn tâm toàn ý để chăm sóc thay bố. Nó nghĩ bây giờ không chỉ có vườn cây mà cả bố và mẹ cùng em gái nữa, nó sẽ phải có trách nhiệm làm chỗ dựa cho những người nó yêu thương.

Nó tự nhủ: Mình sẽ cố gắng để xứng đáng là một cây bonsai của ông.

Vườn cây ngập tràn ánh nắng.

Năm ấy nó tròn 16 tuổi.

                                                         Nguyễn Khuyến, ngày 22/2/2019

 

 

Quý phụ huynh và các em học sinh thân mến!

Truyện ngắn này tôi viết để dành tặng cho học trò của tôi, con của tôi. Những đứa trẻ đáng yêu và đáng được hưởng sự giáo dục tốt nhất, nhân văn nhất. Chúng ta sinh ra và rồi ai rồi cũng sẽ lớn, sẽ trưởng thành. Nhưng làm thế nào để trưởng thành thực sự? Để lớn lên thật sự?

Các em học sinh thân mến!

 Chúng ta hãy là những cây bonsai nhé. Hãy rèn luyện mình và sống thật vững vàng, thật tinh tế. Để chúng ta không phải hối tiếc về những năm tháng đã qua. Và dù quá khứ như thế nào, hôm nay, chúng ta vẫn phải tiếp tục sống, vẫn phải hướng đến ngày mai…

Hãy bước ra cuộc sống, ngắm nhìn ánh bình minh mỗi ngày và tập suy nghĩ trưởng thành ngay từ hôm nay các em nhé! Rồi các em sẽ tin tưởng vào chính mình. Niềm tin ấy sẽ biến thành năng lượng tích cực truyền đến người khác. Lúc đó bạn bè sẽ tin tưởng các em, cha mẹ sẽ tin tưởng các em và tương lai sẽ mỉm cười với các em!

 

                                            Giáo viên phụ trách

                                           Phan Thị Mỹ Huệ

    GV đăng nhập xem TKB

    Tài khoản:
    Mật khẩu:

    Hướng dẫn đăng nhập

    HS đăng nhập xem điểm

    Tài khoản:
    Mật khẩu:

    Hướng dẫn đăng nhập

    Dạy và học Online

    Tuyển dụng nhân sự

    Bản đồ vị trí

    Bản đồ vị trí

    Thống kê truy cập

    • Đang truy cập: 2
    • Hôm nay: 582
    • Hôm qua: 1,862
    • Tuần này: 2,444
    • Tuần trước: 12,127
    • Tháng này: 8,695
    • Tháng trước: 61,350
    • Tổng cộng: 3,728,622

    Liên kết website

    Top