Đà Lạt Trăng Mờ

Đây phút thiêng liêng đă khởi đầu,
Trời mơ trong cảnh thực huyền mơ,
Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt,
Như đón từ xa một ư thơ.

Ai hăy làm thinh chớ nói nhiều!
Để nghe dưới đáy nước hồ reo,
Để nghe tơ liễu rung trong gió,
Và để xem trời giải nghĩa yêu.

Hàng thông lấp loáng đứng trong im,
Cành lá in như đă lặng ch́m.
Hư thực làm sao phân biệt được?
Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm.

Cả trời say nhuộm một màu trăng,
Và cả ḷng tôi chẳng nói năng,
Không một tiếng ǵ nghe động chạm,
Dẫu là tiếng vỡ của sao băng.

Hàn Mạc Tử