PHƯỢNG HỀ


Ta vác trên vai hình hài em Phượng
Mõi vai ta và nặng tên người
Mười tám tuổi ta làm thân du tử
Phượng bước qua đời thuở áo vá vai

Tấm thân em như mùa hạ đỏ
Nắng cháy da trơ đá cằn khô
Mưa lũ bao mùa nước không thấm đất
Đá cuội lăn tăn chờ buổi dâng cờ

Buổi sáng quân đi như dòng sông chảy
Sân trường reo vui rợp mát tiếng chim
Ta mang mùa xuân cùng em hương sắc
Buổi sáng em vào lớp học hiền ngoan

Phượng hề, Phượng hề, dòng sông chảy mãi
Từ suối từ khe róc rách dấu chân
Bến nước chia xa em ngồi chân đợi
Đợi một ngày nào yêu dấu quen thân

Phượng hề, Phượng hề, loài chim cổ tích
Em là giai nhân giữa chốn ba quân
Em là uyên ương cùng ta cạn chén
Nam nhi cũng quên một khúc ưu phiền

Nữ nhi thường tình, phương nam, phương bắc
Ta nam nhi hề gát kiếm treo đao
Hát khúc phượng xưa yêu em lay lắc
Quên nhân gian vui với sóng ba đào

Mười năm yêu em, mười năm yêu Phượng
Giấc ngủ không tròn mộng mị tráo trơ
Ta giáp mặt ta tháng ngày binh lửa
Ta say mê đi như sóng vỗ bờ

Mười năm yêu em, mười năm xa ngái
Giấc mộng trở về ẩn khuất mù tăm
Ta làm cánh chim bay cùng tứ xứ
Bỏ em sau vườn mưa dội xa xăm

Phượng hề, em yêu, ra đi đành đoạn
Như chim bay mù trong cõi nhân gian
Đất đá cày tơi đường kim mủi chỉ
Còn lại bài thơ hơi hướm tên người


Mười phương xa ơi, lòng ta trơ trọi
Giữa bóng mây trời ta thấy em lên
Em bước chân ra giữa vùng cương toả
Còn ta đứng nhìn một thuở không quen

Phượng hề, mười năm, rồi hai mươi năm
Mưa giông ướt ta chìm trong mấy nỗi
Giỏ hoa của ngày thơ ấu xa xăm
Lai rộ lên tình yêu trái chín

Nay ta trở về đường sơn cốc tự
Lập quán ẩn danh biệt tích giang hồ
Nhắm mắt yêu em, yêu người tố nữ
Trong cõi nhân quần sống biệt mù tăm

Chỉ còn Phượng xưa, Phượng yêu, Phượng đỏ
Với ta chỉ là một giấc mơ hoa
Giấc mộng ôm em trong tay phủ dụ
Bằng bặc một đời sông nước phù sa
 
Phượng hề, giữa ta luôn luôn sóng cuộn
Mưa đầu nguồn, mưa cuối bãi, mênh mông.
Mùa hè đi qua, mùa hè, máu chảy
Giữa giòng đời Phượng vẫn nở thênh thang.


Thử làm tì kheo tay ôm bình bát
Dắt em đi về tịnh độ uyên nguyên
Đôi mắt trỏm lơ tụng hoài câu hát
Máu chảy qua tim dội vết chân thiền


Tình Yêu!Tình Yêu! chia xẻ ngọt bùi
Ta nay qua sông làm con chốt thí
Phượng hề! Mười năm cuộc đời tục lụy
Phượng hề! Trăm năm thương mãi về người.

Có còn gì không giữa chốn nhân gian?
Ta mơ ngủ yên dưới cội hoa vàng.


                                  Trần Yên Hoà