Mưa học trò
Thuở
học trò nhớ lắm những mùa mưa
Giờ tan học
mình che chung mảnh áo
Anh khen em : “Cô bé sao chu đáo!”
Em thẹn thùng,
chân bấm – bước thêm nhanh
Mưa
học trò nhớ quá phải không anh ?
Vết chân trâu
đã bao lần mình vấp
Cây cầu trôi,
lênh đênh dòng nước ngập
Bè chuối làm
xuồng - ta chống qua sông.
Mưa
học trò dẫu ướt áo vẫn mong
Cây mau
lớn che mát đường đi học
Lúa mau vàng,
anh nhìn em gánh thóc
Qua mùa mưa
– ta bỗng lớn hơn nhiều
!
Mưa
học trò thương quá đi thôi
Mùa hạ
ấy, em đi làm cô giáo
Trang giáo án với
bao điều trăn
trở
Mưa
cuộc đời … đầy kỉ niệm trôi xa …
Chợt
chiều nay giữa phố đông người qua
Có cô bé che áo mưa
cùng bạn
Nghe bàng hoàng cung
đàn mưa dĩ vãng
Mưa học trò không mất. Tại mình quên !
Nguyễn Thị Đan Thanh
Sài Gòn, mùa mưa 1988