Cu Tí say sưa viết, rồi nộp bài như sau:
“Buổi tối hôm đó, hành tinh nhà em đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Má tung người từ trong bếp ra, tay trái cầm một mâm cơm lấp lánh mới nấu theo phái liên hoàn kiếm pháp hệ Avanđê, tay phải múa ngọn thiết trảo kim cương vô ảnh. Thét lên tiếng hô xung trận “Avansutô lamsusu”, má phóng mâm cơm vào giữa bàn.
Ba khoác trên mình bộ giáp trụ Lade May Ô hình kim kê có chữ U mãnh hổ cùng đường thêu vàng trước ngực, ung dung khoát tay mời quần thần ngự yến. Vừa ăn ba vừa chỉ giáo:
- Ngày mai phải đưa thằng Tí tới thọ bài ở nhà lão gia đại sư, để nó luyện thêm ít kiếm pháp Anh văn, vi tính.
Má xẹt lửa:
- Đòn thế nó còn non quá. Tôi e không chịu nổi mười thành công lực.
Vừa lúc ấy thì bà ngoại từ cửa phi vô như một tia chớp xanh lè, kèm theo một tiếng nổ muốn vỡ tung vũ trụ. Lưng đeo bịch trái cây dệt bằng sợi cacbon, tay xách đòn bánh tét treo trên khúc kim kê thần trượng, đầu đội khăn rằn theo kiểu mãnh long quá giang. Ngoại cất tiếng cười sang sảng làm rung chuyển mấy dãy nhà lầu:
- Chào các sư đệ.
Cả ba và má đều vội vàng đứng dậy chắp tay:
- Đa tạ, đa tạ.
Riêng em bay thẳng vào lòng ngoại, miệng thét vang câu xung trận “Alamakasusu”. Ngoại đảo người bốn vòng theo thế liên hoàn phi đao, hai tay giương lên như cánh đại bàng, chụp lấy em rồi trói lại, nhét bánh tét và trái cây đầy miệng muốn tắt thở.
Ba hỏi:
- Đại vương đi từ hành tinh nào tới?
Má kêu:
- Bản thể có được bình an không?
Ngoại đáp xuống ghế, phun bã trầu ra như phun lửa rồi phán truyền:
- Ta thay mặt nhân loại lên đây để thăm các con cháu trong Hệ mặt trời, không hề có chút tà tâm gì. Vậy mà mới tới bến xe bọn ác ma đã vây kín. Chúng liên tiếp phóng ra những luồng điện khủng khiếp hy vọng ta bất tỉnh để tăng giá vé.
Mới nghe đến nay má bỗng dưng đứng phắt dậy, hô một tiếng người cao tới mái nhà, hai tay nắm lại như hai quả tạ ngàn cân muốn hủy diệt cả bến xe. Còn ba rút thanh bảo kiếm từ túi quần ra, vung thành vòng tròn sáng quắc nhanh tới độ một con muỗi bay ngang bị cứa làm tám mảnh mà vẫn không hay biết gì, tiếp tục bay tiếp.
Ngoại cả cười:
- Các dũng sĩ cứ bình tĩnh. Ta nay tuy quê mùa nhưng đã trải mấy trăm năm tu luyện theo sách Thọ mai tân gia lễ, trong cơ thể luôn chứa mấy ngàn viên pin nguyên tử không sợ cúp điện, lẽ nào lại chịu thua lũ hậu sinh đó. Ta bay người lên nóc xe như mãnh thú xổng chuồng, quơ hai tên lơ ném mạnh khiến chúng biến mất tăm vào vô cực, chân tay ốc vít rời hết cả ra, không thể nào còn lắp ráp được. Sau đó ta nhấc bổng xe lên, mang tất cả hành khách và hàng hóa hạ cánh xuống đầu hẻm trong nháy mắt.
Cả nhà vỗ tay thành những tiếng nổ như sét. Ngoại vươn vai khiến các đốt xương va vào nhau loảng xoảng, hỏi:
- Cơm nguội ở đâu?
Má vội vàng xới ra chén dâng lên. Ngoại nhìn vô, mắt phát ra hào quang hủy diệt khiến cơm biến thành bột nhão trong phần ngàn giây. Ba cung kính thưa:
- Tình hình thế giới ra sao ạ?
Ngoại tu một hơi hết nửa bình rượu quí rồi đáp:
- Cũng thường. Chỉ thỉnh thoảng phải đấu vài hiệp khi thiếu nước hoặc khi giá lúa tăng cao. Nhưng về tinh thần thì karaoke và bida lan tỏa mạnh lắm. Chỗ các đệ ra sao?
Má thưa:
- Không có chi đặc biệt. Nhưng gần đây các loại sách báo dũng sĩ, siêu nhân, rồng thiêng, quái vật bỗng nhan nhản thị trường, ào vô đầu óc trẻ con, nội dung toàn đâm, chặt, chém; lời lẽ toàn quát, mắng, chửi… không sao giữ gìn nổi.
Ngoại vỗ bàn làm nền nhà lún tới đầu gối:
- Thế các nhà văn thần thánh của ta đâu? Lướt tới hành tinh nào?
Ba khoanh tay:
- Bẩm, họ còn nguyên cả. Nhưng lớp lo viết kịch bản phim, lớp dự thi truyện ngắn, một số chuyển sang phê bình nhau, không ai lo cho bọn thằng Tí hết.
Ngoại xoa đầu em, nước mắt rưng rưng:
- Con ơi, phải ra sức tu luyện mới thành chánh quả, nếu có sổ thiên tào (tức sổ liên lạc) của giáo chủ gửi về nhà cũng đừng phù phép giấu đi. Bỏ bớt thời gian cung kiếm, tăng nội lực vào ngữ pháp hay giáo dục công dân, coi thi cử là nhất thời, khổ luyện là vĩnh cửu. Mỗi học trò thành người siêu kiện thì đất nước mới thành siêu cường được.
Em vâng lời, bay lên hôn vào má ngoại trong tiếng “Alamakasusu" vang rền!
Lê Thị Liên Hoan
|